Advertisement
Published: February 5th 2007
Edit Blog Post
Những người phụ nữ Naxi
họ nhảy múa, đôi khi mình tự hỏi là nhân dịp gì? Hôm vừa rồi trong lớp học tiếng Trung Quốc, cô giáo hỏi viết ra một số từ khóa về chuyến đi Lijiang của mình và giải thích về nó, mình đã viết ra những từ sau: "bạc", "đường đi", "zouhun" (dịch nghĩa đen là "đi-hôn", còn dịch nôm na là "ngủ lang"), "bẩn" (zang), và một từ gì nữa mà mình đã quên mất rồi... Xin từ từ giải thích như sau:
Đầu tiên là từ
"bạc". Phải nói là ở Lijiang đâu đâu cũng thấy người người bày bán bạc, đủ hình đủ dạng. Bạc trong đồ trang sức, bạc trong các đồ trang trí, bát đũa, tranh ảnh... Bạc trắng, bạc đen, bạc ngà ngà, kiểu gì cũng có. Đọc trong sách Lonely Planet thì người ta bảo "vàng thau lẫn lộn", chẳng phải cái gì trắng trắng, bóng bóng đều là bạc đâu. Bạc gì mà rẻ thế, có những cái vòng tay xinh ơi là xinh mà giá có 1 xu (khoảng 200 đồng VN mình), rồi hoa tai, vòng cổ, nhẫn, vòng tay... quá trời là nhiều luôn, mà rẻ lắm. Chị bán hàng người Naxi cũng xinh, khẳng định là bạc thuần nói giọng
nhỏ nhẹ bảo mua giùm chị, lúc ý trời cũng tối, thế là mình cùng Phương cũng mua một mớ. Mình vẫn đang đeo cái vòng đấy đấy.
Nhưng chưa hết, mình bị luẩn quẩn bởi "bạc". Đi dạo quanh phố cổ, chẳng hiểu cái gì khiến mình vào một quầy bạc, rồi mua một thanh bạc với giá cao ngất (so với giá của những thứ bạc khác) mà không hiểu thanh bạc đấy là cái gì, và cũng không hiểu sao mình lại mua nó. Chị bán hàng bảo, thanh bạc này có hình như lưỡi giáo, ba bên là ba mặt ông thần, có hình con chó, con rắn, dùng để trừ tà, trừ yểm... Trời, nói có đúng không vậy ta, mình mua nó mà không biết tại sao, cũng không phải là rất thích, trừ yểm cái gì, chưa chi chắc nó đã yểm mình rồi... Thế là mua, thế là vác (nó nặng lắm, như một cục đá).
Nhưng vẫn chưa hết, mình bị đeo đẳng bởi bạc... ghé một hàng trong vô số hàng ở Lijiang, mình lại mua, lần này đáng hơn chút... Đó là một cái tượng trang trí
gồm 4 chú ngựa phi, trông rất hoành tráng. Mới đầu nhất quyết không mua, mình đang đi du lịch kiểu tiết kiệm mà, nhưng ngứa miệng hỏi giá, bà già bán hàng bảo đây là hàng quý đấy, giá 950 RMB, úi úi, đắt thế thì mua thế nào. Rồi mình như bị thôi miên, bảo 150 rmb không biết có bán không, giá bằng tiền cái thanh bạc trừ tà mình mua. Chẳng kỳ kèo lâu, trong vòng 5 phút, cái bức tượng đấy đã nằm trong túi mình.
Chẳng hiểu có ai đi du lịch ba lô mà lại đeo đá quanh cổ thế không? Mình đeo đến hai cục đá với tên gọi là "bạc"
Tổng thu hoạch bạc sau chuyến đi:
1. Tượng ngựa: đã tặng chị Shumin vì chị ý rất rất thích ngựa
2. Thanh bạc trừ tà
3. 2 vòng đeo tay
4. Hai vòng cổ
5. Hai đôi hoa tai
6. 1 vòng đeo chân
7. Hai mặt dây chuyền
Xin kể lể về chuỗi từ trên sau, giờ mình sẽ chú tâm miêu tả thêm về Lijiang cho mọi người thưởng thức, để khi nào
có cơ hội cũng nên đi đến nơi này.
Hôm nay đã là 23/12, chỉ còn một ngày là đến Noel rồi. Trời lạnh và hơi hanh là cho da và môi khô ráp, mình dùng đến nhiều lotion của bạn Phương và sáp bôi môi thế mà da vẫn thấy rát, hì, làn da châu Á nhạy cảm...
Lijiang chắc cũng đã từng nhạy cảm như thế với sự thay đổi mà thế giới bên ngoài đem lại. Và giờ vẫn nhạy cảm như vậy, mình tin thế. Một anh tài xế bảo, người dân ở đây biết là cần thay đổi, cũng cần chao chát, cần mua mua bán bán để có kế sinh nhai, mà còn để làm giàu nữa... nhưng mà họ không làm được, cái bản tính chân thật, có sao nói vậy khiến họ không cạnh tranh được trong thời buổi này. Họ đành kiếm đường khác vậy. Nhà trong thành cổ vốn là của người dân tộc Naxi, người Mosu, người Bai, người Zang,... nhưng họ cho người Hán thuê để làm ăn, để buôn bán, còn họ dọn ra phố mới.
Mình ở quán trọ gần Sifang Jie, là
một quảng trường nhỏ ngay trung tâm thành cổ. Sáng sáng và tối tối, những người phụ nữ Naxi nắm tay nhau nhảy múa, ngày nào cũng thế. Họ thu hút một số đông du khách tụ tập ở đây, quay phim chụp ảnh và cùng nhảy múa.
Phố cổ sạch và đẹp, và quá nhiều quán trọ. Mình và Phương đi không định hướng, cứ đi thế thôi, để mà khám phá, để mà thưởng thức. Có những lúc đi vào những phố người dân ở, không quán xá, không buôn bán, có tiếng cười trẻ nhỏ, tiếng ho húng hắng của người già... mình có cảm giác mình đang là kẻ phá quấy, làm nhiễu bầu không khí của họ.
Buổi tối mình và Phương đi dạo loanh quanh Jiubar jie và hình như là về ngủ sớm, không vội... Bọn mình vẫn còn thời gian để khám phá thêm bởi mình quyết định ở lại Lijiang vào Noel trước khi thực hiện chuyến đi 4 ngày đến núi tuyết Meili.
Advertisement
Tot: 0.129s; Tpl: 0.011s; cc: 11; qc: 49; dbt: 0.0407s; 1; m:domysql w:travelblog (10.17.0.13); sld: 1;
; mem: 1.1mb
Tizz
non-member comment
ChË làm nhà báo °ãc ó, vi¿t hay ghê, hình £nh r¥t hãp lý nïa ché heh