Under the wind...


Advertisement
Malaysia's flag
Asia » Malaysia » Sabah » Kota Kinabalu
May 1st 2008
Published: May 5th 2008
Edit Blog Post

Mình đến Kota Kinabalu (KK) vào buổi chiều muộn. Bước chân ra khỏi sân bay, cái nóng hừng hực sộc thẳng vào mặt, một sự đón chào "nồng ấm". Từ sân bay về nhà trọ không xa, chỉ 15 phút, nhìn vào cái bản đồ mà mình lấy tại sân bay mới thấy KK nhỏ xinh, mọi thứ dường như đều có thể đi bộ đến.

Buổi tối đầu tiên chẳng làm gì cả ngoài việc đi dạo dạo xung quanh khu nhà trọ đó, đi qua một cái chợ đêm, không có gì ấn tượng. Cái chợ đó như chợ trời ở Trung Quốc, bán toàn những thứ nhảm nhí, chỉ cần đi vòng 2 phút là xong, hừm! KK hiền hòa và êm dịu hơn Shenzhen rất nhiều.

Mình ở cùng phòng với một bạn người Philippines tên là Alice, bạn ý đã ở đấy hơn 2 tuần, không biết làm gì. Nói chuyện tán phét với bạn ý cả hơn 30 phút mà cũng không đoán ra. Mà bạn ý cũng kỳ lắm cơ, ở 2 tuần rồi mà chỉ quanh quẩn ở cái nhà trọ, không đi đâu cả...

Tối hôm đó mình ngủ không được, bên ngoài thì xe cộ ồn ào quá, trong lòng thì náo nức vì chuyến đi ngày mai.

Ngày thứ 2 mình đi leo Mt Kinabalu. Đi xe buýt từ KK đến Mt Kinabalu thông thường chỉ mất khoảng 1h30 và tốn 15RM, nhưng mình gặp phải cái xe cà rùa, đi lê lết đến hơn 2 tiếng rưỡi. Cũng may con rùa đó đến nơi trước khi cái bụng của mình bể vì chứa nhiều nước quá... :D. Mình vác tối thiểu quần áo mang theo, travel light mà, thế nhưng cái backpack vẫn nặng như gì, chắc là do cái camera kit của mình, riêng cái telezoom lense đã nặng hơn nửa ký, thôi, chơi thì phải biết chịu đựng. Mà vừa lên núi, gió thổi mát quá, mát lạnh luôn. Cảnh vật chưa có gì ấn tượng cả, trời tự dưng âm u như sắp mưa. Úi cha, hồi sáng ở KK trời vẫn nắng chang chang cơ mà. Mình tham gia cùng 4 bạn nữa đi cùng xe buýt đến Mt K, Chris và Sarah (Brits); Jeramy (Canada) và David (USA). Thế là đi đăng ký để đi trong một group. Có 2 routes để leo núi, một là Mesilau trail, một là Timpohon trail. Thì mình chỉ nghe nói là Mesilau trail đường đi đẹp hơn, nhưng khó hơn khá nhiều, nên rủ bọn nó đi con đường đó. Mà các bạn ý cũng dễ tính lắm cơ, bảo sao cũng ừ hết. Họ đều là sinh viên hoặc mới ra trường không lâu, và đa số đang đi du lịch quanh các nước Đông Nam Á. Mình hơn ghen tị một chút vì họ có travel partner, và ước gì có Hạnh ở đó với mình lúc đấy. Mình không quá ngại khi đi du lịch một mình, nhưng đôi lúc, cái cảm giác cần accompany nó lại gợi lên, làm mình khó chịu...

Mà thôi, đang nói chuyện leo núi. Lúc ban đầu thì không có tour guide, bọn mình phải tự leo lên từ cổng Timpohon gate đến trạm dừng là nhà nghỉ Laban Rata ở độ cao trên 3000m, quãng đường phải leo là 6km. 4 bạn kia leo phăng phăng, chẳng mấy chốc mà mình là người duy nhất bị bỏ lại phía sau. Cảm giác hơi buồn một tí xíu, nhưng phải chấp nhận là sức lực mình yếu, không thể so sánh với họ, càng phải quyết tâm thôi. Chỉ đi có 1km mà bước chân và hơi thở đã quá nặng nề, cái balô như nặng ngàn tấn vậy, cứ kéo mình chìm xuống, mà ôi chao sao nhiều những bậc đá cao, mà mỗi bước tốn bao là lực. Chẳng còn tâm trí của ngắm cảnh xung quanh nữa, cứ cắm cúi mà đi, lòng lo lắng không biết mình có đến nơi trước khi trời tối hay không, và không biết mình có đến nơi được hay không nữa. Lúc đó, chợt nhớ trước khi đi một anh Malaysia ở nhà trọ đã nói, this is more than a mental challenge than a physical one...; ừ, cái ý chí "mình phải làm được, mình sẽ làm được" kéo mình đi, từng bước từng bước thôi. Có 2 thằng người trong mình tranh đấu nhau, một đứa nói: "come on, try a little more, you're gonna make it". The other one whispered: "sometimes you need to accept that there is something beyond your body and mind limitation that you cannot reach", đứa nào cũng có lý cả. Thế là mình dung hòa, bảo là, sẽ cố gắng đến mức có thể, nhưng không quá ép mình, tại vì mình cũng muốn tận hưởng chuyến đi này, chứ không phải là để hành hạ bản thân. Nói là nói vậy, nghĩ là nghĩ thế, chân vẫn phải bước thôi. Rồi trời mưa xối xả, mình lại không mang áo mưa, thế là ướt như chú chuột lột, chỉ kịp lấy cái túi che camera phía bên trong, nhưng quần áo mang theo cũng ướt nhẹp, cái balô đã nặng, nay càng nặng. Đi được khoảng hơn 3km thì Maurice - tour guide đã bắt kịp mình, anh ta phải vừa đi vừa chờ, vì mình chậm quá mà. Một hồi sau anh ta offer vác cái balô cho mình, hì, mừng như bắt được vàng. Thế là lại tấp tểnh đi, Maurice khuyên là nên điều chỉnh hơi thở đều, bước từng bước nhỏ thôi, tìm nhưng mẩu đá, thềm gỗ giữa những bậc cao, như vậy sẽ đỡ tốn sức hơn, mà quả đúng là như vậy, 3km mặc dù cũng rất mệt, nhưng mình cuối cùng đã đến tới nơi. Mình cũng gặp 2 người Việt Nam vào đoạn cuối, chẳng hiểu sao lại không háo hức lắm, có lẽ là mình mệt lử rồi, chẳng còn có nhu cầu socialise gì nữa, chỉ muốn ăn, tắm, và đặt lưng khò mà thôi. Thế mà đến nơi rồi, sau khi tắm và ăn xong, mình lại chẳng ngủ được, cứ trằn trọc suốt, thỉnh thoảng lại xem giờ, cuối cùng cũng đến 2am, lục đục dậy chuẩn bị đi. Háo hức nhưng hơi lo lắng, không hiểu 2,7km cuối cùng này thế nào, nghe nói rất dốc, mà trời thì tối đen, đi phải có đèn pin soi đường. Hơn 2 rưỡi, mọi người cùng khởi hành, đường đi khó, Maurice vẫn luôn động viên bên cạnh mình, bảo là cứ bước theo những bước mà anh ta bước. Không hiểu sao lúc đó trong đầu mình cứ nghĩ Maurice như a "pathfinder" cho mình vậy (hi', khi xưa có cái xe pathfinder người ta thả lên sao hỏa để đi tìm nước :D). Có những đoạn như dốc đứng, cần phải dùng dây thừng mà đu lên, có những đoạn trơn trượt, suýt té phải chụp tay của Maurice. Nhưng rồi cũng đến nơi, lúc đó trời cũng đã rạng, trên đỉnh núi khá đông đúc, nên mình tìm một đoạn gần đỉnh để ngồi đón bình minh, và để chụp hình. Chao ôi, cảnh vật thật hùng vĩ và đẹp quá đi thôi. Trời tối nhưng như có màu xanh biêng biếc, huyền ảo... Những cụm mây nhẹ như khói bay lên từ những hốc núi sâu hoắm, cũng nhuốm màu biếc đó. Rồi những tia nắng đầu tiên vàng óng. Nhưng trời vẫn lạnh cóng, gió thổi vi vút, mình bỏ bao tay ra thì cóng luôn, chụp hình như dở hơi. Dù sao đi nữa, cái cảm giác chinh phục đỉnh núi, chinh phục bản thân thật là sung sướng và tuyệt vời 😊

Quãng đường quay về nặng về, chẳng có gì thú vị, mình thấy relieved khi kết thúc, và không còn cảm thấy đôi chân thuộc về mình nữa...


Additional photos below
Photos: 14, Displayed: 14


Advertisement



6th May 2008

Chào Em
Xin phép gÍi là Em, vì ch¯c ch¯n em nhÏ tuÕi h¡n tôi r¥t, r¥t nhiÁu (không dám gÍi em là cháu trong l§n §u tiên hahaha). Trong lúc Íc thông tin cho chuy¿n i Malaysia s¯p tÛi, tình cÝ th¥y nhïng hàng chí ViÇt thân yêu trên trang blog §y nhïng ti¿ng Anh, th¥y ¥m lòng em à. Cám ¡n em vÁ chia x», và hính chåp r¥t ¹p. Xin có lÝi ngãi khen.
24th September 2010

ui chao dep qua cau a
cảnh vật đẹp quá, mà ảnh chụp càng tuyệt vời! thế mà cậu đi có một mình thôi á? đọc bài này xong thèm đi một chuyến thật!

Tot: 0.058s; Tpl: 0.012s; cc: 6; qc: 45; dbt: 0.0275s; 1; m:domysql w:travelblog (10.17.0.13); sld: 1; ; mem: 1.1mb