Japan - my dream came true


Advertisement
Japan's flag
Asia » Japan » Tokyo
November 21st 2004
Published: February 6th 2008
Edit Blog Post

Since I was a little girl, I always dreamed about going to Japan. The country, people and their culture had attracted me so much that I decided to learn Japanese. We all know that Japanese is a very difficult language. I had learned Japanese at the evening class for 3 years. In fact, I learned Japanese even before English. 15 years after this decision, I had a business visa and air ticket for a trip to Japan. In November 2004, the Huế Hospital Construction Project in central Vietnam that I promoted was successful. The prize for my efforts was a 8-day business trip to Tokyo for attending the contract signing ceremony of the project. My Japanese construction company paid for everything and I also received business trip allowance. Most of the time I was in Tokyo. I wanted to go to Kyoto for a couple of days, but the tour was too expensive, over US$1,000 (by fast train Shinkansen). I decided to stay in Tokyo at the weekend and travel with my Japanese boss to Yokohama and Kamakura by train.

I flew from Hanoi to Hong Kong on Cathay Pacific, then connected my flight to Narita. On the first night when I just arrived in Tokyo, my Japanese boss and I walked down to Shinjuku subway station. There were some homeless people sleeping on the floor of the subway. It was cold and rained on the Sunday night. Some of the homeless people had blankets, but a young guy did not and he looked so desperate. It was sad, because I didn't expect to see them as my first experience in such a wealthy country like Japan. Next morning when I woke up, I heard the sound of the trains, as my hotel was located near the train station. The city was very quiet, except that sound. Everyone was in a hurry going to work. It was a short walk from my hotel to our office building. At 8:30am everyone at the office stood up and heard the Japanese voice from a speaker on the ceiling. It was interesting to see how the local people started a morning at work by greeting each other loudly from the gate, then they showed their determination of working together.

The secretary was surprised when she knew I could speak Japanese. She ordered a lunch box and bought a bottle of water for me at the auto machine, as there were only coffee and tea at the office. Four Japanese bosses invited me to have dinner at 6pm. We enjoyed great Japanese food, then we went to sing Karaoke. All of them were very surprised when I sang four Japanese songs. My boss was so excited that he gave me his mobile phone and told me to call my mother in Vietnam and inform her that I was fine in Japan. When we were back in the hotel, it was nearly 1am. There were still many people at the subway station, as next day November 23 would be a national holiday to thank the laborers.

Next day my Japanese friend Koki came to see me at my hotel at 10am. We'd been friends for 13 years since he visited Vietnam for the first time as a student. It was so good to meet a long time friend again in Tokyo and he showed me around the city for a day. Asakusa is the major tourist destination in Tokyo. There are many souvenir shops on both sides of the street. At the end of the street there is a shrine where we paid 200 yen to buy a couple of wooden sticks. I had a "bad luck" while Koki got a "lucky" stick. We compared the number of the sticks and read explanations on other papers, then folded and hang them up (both bad and good lucks) on the shelves.

Before entering the shrine, we had to wash our hands and faces. We threw a 20 yen coin forward and then prayed our own wishes. Then we walked along a narrow street with brick tiles on the left side of the shrine. It made me feel like we came back to the old days. We then had Ramen (noodles) at a restaurant and spent two and a half hours at Edo Tokyo museum. There is a model of Nihonbashi bridge, which is the most famous bridge in Japan. It's considered as the "center" of the country or "zero point" to calculate distance to anywhere in Japan. We also saw models of villages in the Edo period. There are 5 major periods in the Japanese history. The Edo period lasted from 1600 to 1868 and there were 15 emperors during this period. Edo means "River Gate", now it's Tokyo.

Our next destination was the Imperial Palace, but we just walked outside, as it was dark and the Palace was closed. We then went to Roppongi Hills by taxi, reached the 52nd floor of the Mori building by elevator and enjoyed a great view of Tokyo at night. I was feeling like the Tokyo Television Tower was just next to me. Christmas was coming soon, so we could feel its atmosphere everywhere. The trees on the streets were also beautifully decorated with different lighting. When waiting for one more friend at Shibuya, we stood in front of a fast food restaurant. It was fun to watch the young people (and their fashion) passing by us and the colorful advertizing boards on the hi-rise buildings. Koki said that Roppongi and Shibuya are mainly for the young people, so it's cheaper to buy food and do shopping there. We then came to the Sushi 105 yen Restaurant at Shibuya. For the first time I came to a sushi bar and loved it. You can choose any sushi plate (with shrimp, fish, octopus with wasabi) or order the cooks to make sushi at your request, then pay them based on the number of plates that you had. There were some cooks inside the bar. They always replied to the guests, or thanked them, or talked with each other to make the place exciting. The atmosphere, food and people, everything at the sushi bar was a great experience that I did not feel anywhere, but only in Japan.

The contract signing ceremony was held at a hotel in the evening. A Japanese man at my office made speech in Japanese and I read the Vietnamese version that we prepared before the ceremony, so that our clients from Vietnam could understand what was going on. Then we raised glasses and had buffet. After the ceremony ended, we had great dinner at another Japanese restaurant. I love Japanese food, so I enjoyed anything they gave me. Next day we helped our clients do shopping and escorted them to the airport by taxi. At this point my work finished and I could relax and fully enjoy my time in Tokyo.

My plan at the weekend was to make a one day trip to Kamakura and Yokohama with my boss by train. First, we left the hotel for the Imperial Palace, as I wished to see the famous place (when I was there with Koki some days before, the Palace was closed). There are many gates into the Palace and we chose the Eastern Gate. It was an interesting place to visit in Tokyo. I liked the old walls, bonsai and koyo (red leaves) on the trees.

It took us an hour by train from Tokyo to Kamakura, and a ticket cost US$8. We arrived at Kamakura station at 12am and I lost my boss, as he quickly disappeared into the crowd. I stood there and waited for him to be back. As I was going to call him by mobile phone, suddenly he appeared. It was not the first time we lost each other. We once got into different wagons, although we were at the train station together, then he had to run back to find me. Many Japanese men walk very fast and they don't want to wait for the women who go with them. The term "Lady first" is not always applicable, if you spend a long time with and know them.

Kamakura is a small town, which used to be Japan's capital in the 12th century (from 1185 to 1333). My boss got a map and we walked along the streets toward the shrine area. Tsurugaoka shrine (built in 1180) was the largest shrine in Kamakura. We were lucky on the day. There were some traditional wedding ceremonies, so we spent some time there seeing the whole process. The bride and groom appeared at 1pm. They wore Kimono, same as their relatives. The priest read something, then a beautiful girl danced (my boss said she was Maiko, ie a young geisha) and invited bride and groom to drink Sake (wine). The groom read something, then they put the rings into their partners fingers. The wedding process at the shrine took an hour. When we left the shrine, we saw another bride wearing a white traditional Kimono and her mother walking toward the shrine. However, during the ceremony process inside the shrine, she wore another colorful Kimono.

Further on the road is another shrine (Jufukuji) built in 1920. We then climbed up a steep road through a tunnel. The next shrine was inside a cave where everyone tried to ring the bell. My Japanese boss dipped a note into water, then dried it with smoke, and finally he put the money back into
Wedding ceremoryWedding ceremoryWedding ceremory

Japanese bride and groom at their wedding ceremony at Tsurugaoka shrine in Kamakura.
his wallet. He said the Japanese believed that by doing so, they would have more money. Sometimes my boss pointed at a house in Kamakura and said "This house is worth US$1 million. Under ground of this house there are many expensive artifacts if excavated."

There is a sitting Buddha statue at Kotokuin shrine. We could walk inside the huge buddha statue, as it was empty. A Japanese kid said "Omoshiroi!" (Interesting!) after he finished the tour. The last shrine I visited was Hasebera (built in 736) which has beautiful architecture. From there we could view Tokyo Bay and the mountains.

After a 20 minute train ride, I arrived in Yokohama city. It was dark and cold. We decided to walk by the sea port instead of seeing China town. In 2004, the 80-floor "Minato Mirai 21" building was the tallest building in Japan. The building and its surrounding area were amazing at night.

I was lucky as the weather was pleasant for the whole week, it was warm and sunny, while the week before my trip, it was cold and rained in Tokyo. Japan is very expensive, but the prices are different depending on the place.
Japanese style pizza (Okonomiyaki)Japanese style pizza (Okonomiyaki)Japanese style pizza (Okonomiyaki)

It's very different with other pizza I've eaten as it contains vegetables.
A sushi plate at the sushi bar in Shibuya would cost 105 yen (US$1) at the time, but in Ginza, you would have to pay 10 times more than that. I missed the chance to see Kabuki, although I was there outside of the theater in Ginza.

When my plane was going to land in Tokyo on the first night of the trip, all the lights inside the plane were turned off. Tears were running down my face, when I looked through a window and saw the city lights below. I had a deep connection with Japan and waited for so many years until I could experience that moment, when I really stepped my foot onto the land of this country. I enjoyed every moment when I was in Japan, feeling like I was at home. Thanks to the help of many Japanese on the trip, I had an amazing time in my life - one I've dreamed about when I was a little girl and my dream came true going there.

The highlights of my trip:

1. Tokyo city view from the 52nd floor of Mori building at Roppongi Hills.
2. Sushi bar at the Sushi
KamakuraKamakuraKamakura

Many jars to keep Sake at Tsurugaoka shrine.
105 yen Restaurant in Shibuya with my Japanese friends Koki and Yoshio.
3. Traditional weeding ceremony at Tsurugaoka shrine in Kamakura.
4. The most beautiful hi-rise buildings at Nishi-Shinjuku.
5. Red leaves (Koyo) and the Imperial Palace.
6. Night life in Shibuya and Ginza with lots of colorful lighting and advertizing boards.
7. Japanese food: Tempura, Ramen, Soba, Sushi, Somen, Yakiniku (barbecue), cocktail of Sake and grapefruit, Ginger Ale (jinjaru), I also like the lunch box at my office.
8. Friendly, polite and helpful Japanese, their gentle voice when greeting and thanking the guests at their shops.
9. Interesting places I've beento: Asakusa and Edo Tokyo Museum in Tokyo, Kamakura, Yokohama, Minato Mirai 21 (the highest building in Japan in 2004), and Mt Fuji view from the train window. I also visited the major areas in Tokyo like Ginza, Shinjuku, Roppongi, Shibuya, Ikebukuro etc.

Đất nước hoa anh đào trong trái tim tôi (tháng 11/2004)

Khi còn là một cô bé, tôi đã quyết định mình sẽ học tiếng Nhật và làm việc cho công ty của Nhật. Phải mất đến tận 15 năm, ước mơ của tôi là được đặt chân đến đất nước hoa anh đào mới trở thành hiện thực. Dự án nâng cấp Bệnh viện Trung ương Huế mà tôi theo đuổi suốt 6 năm đã thành công và phần thưởng xứng đáng là một chuyến đi Nhật 8 ngày dùng visa công vụ. Từ Hà Nội, tôi bay qua Hong Kong cùng hãng Hàng không Cathay Pacific rồi nối chuyến đến Tokyo. Cảm giác thật hạnh phúc khi nhìn qua ô cửa sổ từ trên máy bay thấy thành phố Tokyo về đêm rực rỡ ánh đèn.

Trời đổ mưa khi máy bay của chúng tôi hạ cánh xuống Sân bay quốc tế Narita vào lúc 9 giờ tối. Sếp của tôi là anh Sato ra sân bay đón tôi và chúng tôi đi bằng xe buýt rồi chuyển sang đi bằng tàu điện ngầm để về khách sạn. Ấn tượng đầu tiên của tôi về nước Nhật là hình ảnh những người vô gia cư nằm la liệt dưới ga tàu điện ngầm Shinjuku. Thậm chí ở một chỗ còn thấy một người đàn ông trông còn trẻ nằm co ro ngay trên sàn, chẳng có chăn hay nệm, trong khi ít ra thì những người khác cũng có một tấm khăn trải dưới đất, mặc dù quần áo giày dép bẩn thỉu hôi hám. Anh Sato nói với tôi là ở nước Nhật nếu không có tiền thì không thể sống nổi, đặc biệt là sau khủng hoảng tài chính thì càng có nhiều người vô gia cư. Hàng ngày, họ đến các nhà hàng xin ăn, tối thì ngủ ở các ga tàu điện ngầm. Trông họ đáng thương quá. Nhật Bản là nước thứ 10 tôi đến thăm và tôi thực sự shock khi chứng kiến cảnh tượng này ở một trong những đất nước giàu nhất thế giới, Đúng là một nghịch cảnh của xã hội.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, âm thanh duy nhất mà tôi nghe thấy là tiếng rít của tàu hoả trên đường ray, vì khách sạn của tôi ở gần nhà ga. Nhìn qua ô cửa sổ thấy lô nhô nhà cao tầng. Anh Sato dẫn tôi tới văn phòng làm việc và buổi tối sau khi thưởng thức các món ăn Nhật Bản tại một nhà hàng, tôi theo các sếp Nhật đi hát Karaoke. Phải đến tận 1 giờ sáng tôi mới được đi ngủ, vì anh Sato
KamakuraKamakuraKamakura

We stopped at a shop to see how they made rice cakes. My boss is giving me a cake in this photo.
còn dẫn tôi đi thăm quan thành phố Tokyo lúc về đêm. Ngày tiếp theo là ngày nghĩ lễ “cảm tạ lao động”, nên tôi được Koki, một anh bạn người Nhật mà tôi đã quen suốt 13 năm, dẫn đi thăm một số nơi ở Tokyo như Asakusa, Viện bảo tàng Edo Tokyo và hai khu vực sầm uất là Roppongi Hills và Shibuya.

Khu vực Asakusa là điểm đến nổi tiếng dành cho khách du lịch. Ở đây có rất nhiều cửa hàng bán đồ lưu niệm và bánh kẹo. Hai bên đường có treo nhiều cờ Nhật và cuối đường là một ngôi đền. Trước khi vào đền thì phải rửa tay và rửa mặt theo phong tục của người Nhật. Koki bảo tôi chuẩn bị đồng xu 20 yen, ném về phía trước rồi chắp tay vái hai vái và cầu khấn điều mình mong ước. Sau đó, chúng tôi đi về phía bên trái ngôi đền và ra một khu phố nhỏ tràn ngập nắng. Đường phố ở đây nhỏ, hẹp và lát gạch, có cảm giác như thời cổ xưa.

Ra đến đường cái, Koki nói là chúng tôi sẽ đi bằng taxi đến Viện bảo tàng Edo Tokyo. Người lái taxi là một phụ nữ lớn tuổi. Chúng tôi lên một thang cuốn rất dài và thật thú vị khi ngắm nhìn những bức ảnh vẽ trực tiếp ở trên tường bằng sơn màu, từ trang phục truyền thống Kimono đến các loại váy đầm kiểu phương Tây đời cổ. Đầu tiên là mô hình cây cầu “Nihonbashi”, cây cầu nổi tiếng nhất Nhật Bản, được coi như “trung tâm” của đất nước hay “mốc số 0" (zero point) để tính khoảng cách đến mọi nơi của Nhật Bản. Chúng tôi cũng thấy trên mô hình những ngôi làng từ thời kỳ Edo.

Trong lịch sử phong kiến của nước Nhật có 5 giai đoạn chính. Triều đại Edo kéo dài từ năm 1600 - 1868. Tokugawa shogun (military) cai trị nước Nhật trong suốt hơn 250 năm. Chính quyền quân sự đặt tại Edo (nghĩa là River Gate, nay là Tokyo), trong khi Kyoto là cố đô từ năm 794 - 1868, sau đó thủ đô chuyển về Edo vào năm 1868 và đổi tên là Tokyo (có nghĩa là Eastern Capital). Từ đây bắt đầu triều đại Meiji
KamakuraKamakuraKamakura

2 Japanese kids wearing Kimono at Tsurugaoka shrine in Kamakura.
(1868 - 1912). Năm 1720, dân số Tokyo đạt đến 1 triệu người và là thành phố đông dân nhất thế giới vào thời gian đó. Tổng cộng có đến 15 vị vua dưới thời Edo mà vị vua đầu tiên là Tokugawa Ieyasu (1543 - 1616). Tôi cũng nhìn thấy bức tượng của ông trong Viện bảo tàng này.

Thú vị nhất là sa bàn và qua ống nhòm, chúng tôi có thể nhìn thấy những dãy phố, những khu nhà và người qua lại trên đường mặc các loại trang phục Kimono truyền thống. Có cả mô hình khu nhà của quan lại, hay cửa hàng vải, hay cách người ta đỡ đẻ và tắm cho em bé, rất nhiều những hiện vật cổ xưa, kể cả kiệu rước, tiền bạc, sách vở, suất ăn cho quan lại (còn thường dân thời đó không được ăn thịt). Phần tiếp theo là một gian phòng lớn có mô hình kiệu rước trong lễ hội và trong tủ kính là một đoàn rước dài. Bên trái là nhà hát Kabuki truyền thống. Trước đó, chúng tôi cũng nhìn thấy sân khấu của một nhà hát Kabuki ở một phòng
Hasebera shrine in KamakuraHasebera shrine in KamakuraHasebera shrine in Kamakura

This shrine was built in 736 and located by Tokyo bay.
khác, trên đó có 2 cô gái mặc Kimono, 1 người đàn ông cầm ô đi guốc gỗ có khuôn mặt dữ tợn và 1 ông già râu tóc bạc phơ. Khi đến gần mô hình kiệu rước lễ hội truyền thống có trống, Koki rủ tôi xem chiếu phim. 2 hình người bằng giấy chạy trên đường ray, phía sau là nền Nihonbashi tụ hội nhiểu người bên cầu từ thời xa xưa, với đủ thứ âm thanh mà 2 người này đối đáp là chính. Koki nói là bản thân anh cũng không hiểu 2 người này nói gì, vì họ dùng tiếng Nhật cổ. Hình người bằng giấy này rất hay, nó có thể quay ngoắt một cái và biến thành một khuôn mặt khác.

Xem được một lúc thì chúng tôi đi tiếp sang gian phòng có mô hình nhà kiểu cổ của Nhật. Bọn trẻ con chạy vui đùa, chui cả vào trong tủ, hỏi nhau tại sao không có TV. Tôi và Koki ngồi xuống sàn và xem những tấm ảnh đặt trên bàn, phần lớn là ảnh đen trắng. Sau đó, chúng tôi sang khu vực Tokyo hiện đại từ giai đoạn thâm nhập của phương Tây với cách ăn mặc loè loẹt váy loà xoà đầu thế kỷ 20 mà Koki nói là không thể nhận ra được, đến gian phòng về chiến tranh với tiếng gầm rít của động cơ máy bay ném bom, rồi đến giai đoạn phát triển của máy móc và công nghiệp, có cả một chiếc tủ lạnh từ thời cổ và cả ô tô trưng bày. Thật thú vị khi xem những thứ cổ lỗ như thế này ở một đất nước hiện đại mà công nghệ phát triển từng giờ.

Rời khỏi quán cafe thì trời tối om, Koki vẫn quyết định đưa tôi đến Cung điện Hoàng Gia. Chúng tôi đi qua một bức tường thành cổ kính, bên dưới mương là 2 con thiên nga. Đi tiếp vào bên trong thì chỉ được đứng ở bên ngoài cổng. Đi sang bên trái thấy một đường hào có nước và một cây cầu lớn. Koki nói đây là một trong những cổng chính vào Cung điện Hoàng Gia, nơi người Nhật xếp hàng dài dằng dặc trong những dịp đặc biệt như năm mới hay kỷ niệm ngày sinh Nhật Hoàng để được vào bên trong Hoàng Cung và được thấy Nhà Vua. Anh cũng nói là nếu ai bơi qua hào nước sâu này thì ngay lập tức có bảo vệ xuất hiện, vì có hệ thống camera theo dõi. Gần khu vực này là toà nhà văn phòng của những tập đoàn lớn và nhiều cơ quan chính phủ như toà nhà Quốc hội v.v.

Taxi dừng lại ở khu Roppongi Hills. Cứ bước chân lên taxi là 660 yen (6 US$) và trung bình thì chúng tôi mất hơn 1.000 yen (10 US$) cho mỗi lần đi. Tôi đã nghe từ “Roppongi” rất nhiều lần trong sách tiếng Nhật, nhưng không thể hình dung được khu phố đó như thế nào. Bây giờ thì tôi đã đứng ngay trên một trong những khu phố hiện đại và sầm uất vào bậc nhất của Tokyo, trong đó có Toà nhà Mori cao 53 tầng mới khánh thành. Bên trong toà nhà lại càng ấn tượng hơn vì quy mô và sự hoành tráng của nó. Chúng tôi xếp hàng mua vé xem Tokyo City View, giá vé là 1.500 yen (15 US$) để lên tầng 52 và ngắm thành phố Tokyo về đêm. Thang máy đi nhanh đến mức gió thổi vun vút bên tai. Tháp truyền hình Tokyo sừng sững bên dưới thắp đèn rực rỡ, có cảm giác ngay gần bên tôi. Nhìn từ hướng nào cũng thấy Tokyo về đêm tuyệt đẹp với muôn vàn đốm sáng lấp lánh. Đây là hình ảnh ấn tượng nhất với tôi ở nước Nhật.

Sau đó, chúng tôi đến thăm Shibuya và cùng bước vào một khoảng không gian nhộn nhịp tấp nập. Tất cả các toà nhà cao tầng đều được trang trí bằng những tấm pano quảng cáo đèn rực rỡ và trên đường người đông nghịt đi lại như con thoi, chủ yếu là người trẻ tuổi. Koki nói khu vực Roppongi Hills và Shibuya là dành cho người trẻ tuổi, vì thế nên đồ ăn và shopping cũng rẻ hơn. Chúng tôi đứng trước một cửa hàng bán đồ ăn nhanh và chờ một người bạn khác cùng đến ăn tối. Thật thú vị khi đứng tựa lưng vào cửa hàng, nhìn dòng người tấp nập qua lại và quan sát cách ăn mặc của thanh niên Nhật Bản. Có người thì tóc dài trùm gáy, có người quần áo rườm rà, có người thì ăn mặc kiểu bụi phủi, hoàn toàn không thấy ai ăn mặc chỉnh chu như nhân viên công ty tôi thường thấy trên tàu điện ngầm hay lúc đi làm buổi sáng. Các cô gái thì đi bốt hay giày cao cổ, váy ngắn cũn cỡn để lộ một đoạn chân, còn tóc thì nhuộm màu.

Cửa hàng Sushi 105 yen là một kỷ niệm thú vị khác. Bên trong nhà hàng có rất nhiều người ngồi xung quanh một chiếc bàn với dây chuyền các đĩa Sushi chạy vòng tròn ở trước mặt. Ai thích thì cứ việc lấy đĩa Sushi mình muốn ăn rồi kết thúc bằng việc đếm các đĩa Sushi đó. Mỗi đĩa có 2 miếng Sushi và giá là 105 yen/đĩa (1 US$). Không khí bên trong quán rất vui. Các ông đầu bếp đứng ở khoảng giữa của dây chuyền Sushi chạy vòng tròn, họ luôn miệng đáp lại khách hàng, hay nói lời cảm ơn, hay cùng nhau tung hứng những câu nói làm cho bầu không khí rất vui.

Shinjuku, Ginza và Ikebukuro là những địa điểm khác ở Tokyo mà tôi có cơ hội được đến thăm vào ngày tiếp theo khi đi cùng các sếp Nhật để làm việc. Nishi Shinjuku là khu vực tập trung những toà nhà văn phòng đẹp nhất của Tokyo. Các toà nhà lắp kính màu xanh trông lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Vừa đi, tôi vừa ngắm nhìn bốn phía xung quanh tôi, toàn là những toà nhà chọc trời đẹp nhất, lòng cứ tiếc mãi vì không mang theo máy ảnh để chụp khu vực này. Mãi xâm xẩm tối là lúc hơn 4 giờ chiều tôi mới đến được Ginza và vào xem mấy cửa hàng bán dây chuyền, bưu ảnh và hoa. Giá cả ở đây đắt khủng khiếp, vì Ginza là khu phố dành cho người giàu có, như anh Sato nói là 1 đĩa Sushi ở đây giá 10 US$. Có thể nhận thấy khi so sánh giá cả thì Ginza là khu phố của người giàu và tầng lớp có tiền, còn Shibuya là khu phố dành cho người trẻ tuổi và ít tiền.

Khi chúng tôi ra phố thì đúng lúc đèn màu quảng cáo trên các toà nhà được thắp
A Buddha statue in KamakuraA Buddha statue in KamakuraA Buddha statue in Kamakura

A huge sitting buddha statue at Kotokuin shrine in Kamakura.
sáng, nên đường phố Ginza trông đẹp rực rỡ khi về đêm. Anh Sato còn dẫn tôi tới nhà hát Kabuki, nhưng giá vé rất đắt, vị trí ngồi tốt nhất là 160 US$ và rẻ nhất là 25 US$ ngồi tít sau cùng và phải dùng ống nhòm. Tôi quyết định không vào xem mà để tiền làm việc khác. Bữa tối của tôi là ở một nhà hàng chuyên các món về cá ở Iikebukuro do mọi người trong công ty mời. Nhà hàng ở đây rất đặc biệt. Có thể ngồi ăn trên bàn tròn vòng quanh gian phòng, ở giữa là bể cá, hoặc có thể ngồi hai bên đút chân dưới gầm bàn.

Ngày cuối cùng trước khi rời Tokyo, anh Sato dành trọn một ngày dẫn tôi tới thăm quan Cung điện Hoàng gia, thành phố cổ Kamakura và Yokohama. Bắt đầu hành trình của ngày hôm nay là Cung điện Hoàng gia ở Tokyo. Từ ga tàu điện ngầm gần khách sạn của chúng tôi đến Cung điện Hoàng gia không xa lắm. Có rất nhiều cửa vào, nhưng anh Sato dẫn tôi tới cửa hướng đông, nơi này hoàn toàn khác với chỗ Koki dẫn tôi đến hôm trước. Vào thăm nơi này không mất vé vào cửa. Bên ngoài cũng là hào nước, cổng vào phía đông có trạm canh phòng, bên trong là con đường trải nhựa sạch sẽ và ấn tượng nhất là màu lá đỏ vàng trên suốt những hàng cây. Tôi thực sự hạnh phúc, vì ở nước Nhật có hai mùa đẹp nhất là mùa hoa anh đào vào tháng 3 và mùa lá đỏ Koyo vào mùa thu. Càng đi sâu vào bên trong thì phong cảnh càng đẹp hơn. Những cây bonsai uốn lượn cao hơn cả những ngôi nhà dọc theo các bức tường.

Sau 1 giờ đồng hồ đi bằng tàu hoả với giá vé là 8 US$, đúng giữa trưa, chúng tôi đến Ga Kamakura. Kamakura là một thị trấn nhỏ, nơi đây từng là thủ đô của Nhật Bản vào thế kỷ 12 (năm 1185 - 1333). Kể cả bến tàu cũng có cảm giác cổ xưa và quê mùa hơn so với Tokyo. Bên ngoài nhà ga rất tấp nập và tôi nhìn thấy 2 cô gái mặc Kimono, chắc là đi dự đám cưới. Chúng tôi đi bộ vào khu phố du lịch có dòng chữ “Kamakura shopping center”. Hai bên đường là cửa hàng và có rất nhiều khách du lịch đang đi về phía cuối con đường để đến thăm các ngôi đền. Tôi thích thú ngắm các hàng quán ở đây với kiểu cách truyền thống đặc trưng rất Nhật Bản.

Chúng tôi đi vào bên trong khu đền Tsurugaoka (năm 1180). Hai bên đường là một số cửa hàng bán hạt dẻ rang, hay nước ép trái cây. Hôm nay thật may là trời nắng ráo, chúng tôi hoà theo dòng người đi về hướng ngôi đền. Bên ngoài đền là một nơi đặt rất nhiều chai rượu khổng lồ xếp chồng lên nhau trông như đồ chơi. Thật may là tôi có cơ hội chứng kiến một đám cưới truyền thống của người Nhật ở ngay tại ngôi đền này. Đầu tiên là giáo sỹ cầm chiếc chổi phất xung quanh như đuổi tà ma, rồi mở giấy ra đọc cái gì đó như báo cáo với các thần linh về đám cưới. Sau đó, một cô gái trẻ đẹp là Maiko (young geisha) cũng múa theo rồi đưa rượu cho cô dâu chú rể uống. Chú rể mở giấy đọc rồi hai người trao nhẫn cho nhau. Tất cả trình tự kéo dài một tiếng đồng hồ. Trên đường ra cổng, chúng tôi thấy một cô dâu khác mặc Kimono đang được mẹ cô dấn đi. Chắc là đến lúc làm lễ thì cô mới mặc trang phục trắng truyền thống choàng ra bên ngoài. Hôm nay tốt ngày nên có nhiều đám cưới được tổ chức ở đây.

Rời ngôi đền này, chúng tôi đi theo con đường nhỏ hẹp về hướng các ngôi đền khác. Thực ra những ngôi đền này đều rất nhỏ, trông như những ngôi nhà cổ. Ngôi đền Jufukuji (năm 1200) thật đặc biệt, vì lối đi vào đền có cảm giác như vào một rừng cây âm u với tiếng chim hót. Người ta ngăn lối vào đền, nên chỉ có thể chụp ảnh từ xa. Ngôi đền tiếp theo bỏ trống và có dây kéo chuông ngoài cửa rất đặc biệt. Tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ, chúng tôi leo lên một dốc núi chui qua một đường hầm. Ai cũng thở dốc, vì con đường này xa và dốc quá. Ngôi đền tiếp theo ở gần một cái động, nơi tôi thấy mọi người ra sức lắc chuông. Anh Sato cũng nhảy vào nhúng tiền vào nước rồi đem hơ lên khói cho khô và khi vẫn còn đang ẩm như thế thì lại nhét vào ví. Người Nhật tin rằng làm như vậy thì sẽ mang lại cho họ nhiều tiền bạc.

Đi hết con đường nhỏ, chúng tôi ra một con phố. Trên đường đi, thỉnh thoảng anh Sato chỉ tay vào những ngôi nhà và nói “Nhà này một triệu US$” và chỉ tay xuống đất “Ở đây còn nhiều vật quý giá nếu đào lên”. Đây từng là cố đô của Nhật Bản, nên có lẽ dưới lòng đất là cả một khu thành cổ. Hai bên đường đều có kè đá, những con rãnh nhỏ thoát nước, các ngôi nhà đều có cổng vào và thấy cả xe ô tô.

Ngôi đền tiếp theo là Kotokuin (thế kỷ 12) có bức tượng Phật ngồi khổng lồ mà bên trong thì rỗng và chúng tôi có thể vào xem được. Cuối cùng là ngôi đền đẹp nhất xây từ thế kỷ
Wedding ceremony in KamakuraWedding ceremony in KamakuraWedding ceremony in Kamakura

At Tsurugaoka shrine in Kamakura, there was a traditional wedding ceremony on the day I visited.
thứ 8 - đền Hasebera (năm 736). Kiến trúc ngôi đền thật hoành tráng, bên trong cũng vậy. Cạnh đó là một hang đá có nhiều tượng đục sâu vào hang. Ngôi đền này nằm ngay trên Vịnh Tokyo và có thể nhìn thấy một ngọn núi ở phía xa xa.

Trời xâm xẩm tối, mặc dù lúc này là 4 giờ hơn. Vào mùa này, trời tối rất nhanh. Chúng tôi quay lại bến tàu để đến Yokohama. Trên tàu, anh Sato chỉ cho tôi thấy núi Fuji đen ngòm, tuy chỉ một thoáng rất nhanh, nhưng tôi cũng hạnh phúc là đã nhìn thấy núi Fuji khi đến nước Nhật. Tàu đi mất 20 phút thì đến Yokohama, trời tối và lạnh. Chúng tôi ra khu phố China town, nhưng quyết định không vào đó mà sẽ ra bến cảng, đi dọc theo bờ cảng về hướng toà nhà Minato Mirai 21 hơn 80 tầng, cao nhất nước Nhật. Tuy nhiên, người ta không thắp đèn trang trí cho cả toà nhà mà chỉ điểm một vài ngọn đèn để máy bay biết được vị trí. Tôi cứ băn khoăn không hiểu tại sao có hình chữ “F” dọc toà nhà. Bên dưới toà nhà là hình một chiếc thuyền và xung quanh như là hào nước. Chúng tôi qua đường và bước vào bên trong. Tôi quyết định không lên tầng cao nhất để ngắm toàn cảnh vì giá tận 10 US$.

Những điều ấn tượng nhất đối với tôi về nước Nhật trong chuyến đi này là ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Tokyo vào buổi tối từ tầng 52 của toà nhà Mori tại Roppongi Hills, đám cưới truyền thống của người Nhật tại một ngôi đền ở Kamakura, khu nhà cao tầng đẹp nhất ở Nishi-Shinjuku, mùa lá đỏ và Cung điện Hoàng gia, cuộc sống nhộn nhịp và nhiều màu sắc lúc về đêm ở Shibuya và Ginza. Các món ăn Nhật Bản cũng rất là ngon và tôi đã thưởng thức món tempura (tôm tẩm bột rán), mỳ ramen, soba, sushi, somen, yakiniku (thịt nướng), đồ uống cocktail pha trộn sake và bưởi. Người Nhật thì vô cùng lịch sự, luôn chào hỏi khách hàng khi vào cửa hàng và cảm ơn sau khi mua. Chỉ cần một va chạm nhỏ khi đi nhanh quá là họ quay lại xin lỗi. Những nơi thú vị mà tôi đã đến thăm là Asakusa, Viện bảo tàng Edo Tokyo, cố đô Kamakura, thành phố Yokohama, toà nhà Minato Mirai 21 cao nhất nước Nhật và núi Fuji nhìn qua ô cửa sổ ở trên tàu. Tôi đã đi bằng các phương tiện như máy bay, tàu hoả, taxi, nhưng chủ yếu nhất vẫn là “xe căng hải” đau rã rời cả chân mỗi ngày. Cũng như nhiều chuyến đi, những điều mà tôi nhớ trọn vẹn nhất là phong cảnh, con người, nền văn hoá và ẩm thực.

Tạm biệt nước Nhật! Kỷ niệm cuối cùng về nước Nhật là suất ăn trên máy bay nấu theo kiểu Nhật là món mỳ lạnh Somen tôi thấy rất lạ. Tôi đã tận hưởng từng giây từng phút trong suốt chuyến đi 8 ngày với cảm giác thân thương như được trở về căn nhà yêu dấu của mình. May mắn là thời tiết rất tốt trong suốt chuyến đi, nên tôi được hưởng trọn vẹn phong cảnh đẹp nhất của mùa thu nước Nhật. Chuyến đi hoàn toàn miễn phí, vì Công ty chi trả mọi thứ và tôi cũng có công tác phí. Tôi cũng cảm thấy thật may mắn, vì đã có những người bạn và những người đồng nghiệp vô cùng chu đáo đã chăm sóc tôi trong suốt hành trình.


Additional photos below
Photos: 40, Displayed: 40


Advertisement

KamakuraKamakura
Kamakura

Many fishes at this pond.
Map of the Imprerial Palace in TokyoMap of the Imprerial Palace in Tokyo
Map of the Imprerial Palace in Tokyo

We were standing at the Eastern Gate of the Imperial Palace and I saw this map. The Palace is located on a large area.


Tot: 0.096s; Tpl: 0.021s; cc: 8; qc: 24; dbt: 0.0497s; 1; m:domysql w:travelblog (10.17.0.13); sld: 1; ; mem: 1.3mb