Helping vulnerable children in Vietnam (part 1)


Advertisement
Vietnam's flag
Asia » Vietnam
November 1st 2022
Published: November 1st 2022
Edit Blog Post

Vinh and the last gifts from his fatherVinh and the last gifts from his fatherVinh and the last gifts from his father

Vinh was studying online when this shot was taken. The used phone and clock were the last gifts that his father gave him before passing away because of Covid-19. Vinh was the first child that I sponsored. He is from Can Tho in the Mekong Delta. (Photo from Dan Tri e-news Sep 2021) Bé Vinh đang học online khi phóng viên báo Dân Trí chụp bức ảnh này. Chiếc điện thoại cũ và đồng hồ là hai món quà cuối cùng mà cha đã tặng cho con trước khi qua đời vì Covid. Vinh là con đỡ đầu đầu tiên của tôi. Con đến từ Cần Thơ. (Ảnh trên báo Dân Trí tháng 9/2021)
The Covid-19 pandemic swept over Ho Chi Minh city during July and August 2021 and thousands of children lost their parents. In late September 2021 I, by chance, saw an article on Dan Tri e-news with the title “The last gifts from a father for his son before passing away due to Covid”. It touched my heart and I couldn’t stop thinking about the grief that Vinh, an 11-year-old school boy from Can Tho in the Mekong Delta and his brother Bao, who was only 3 years old at that time, had gone through. The sadness in Vinh’s eyes, the very poor house where they lived, and the simple gifts from his father captured my heart.

Before Covid-19 lockdown, Vinh's father was a worker and his mother was a cleaner in Ho Chi Minh City. The last time Vinh saw his parents was in late April 2021. His father passed away four months later at the age of 38 because of Covid-19 and his mother was also infected with this virus and it took her many months to recover. The final gifts from the father for Vinh were a used phone for studying online, and a wall clock. It was
Vinh's house in the Mekong DeltaVinh's house in the Mekong DeltaVinh's house in the Mekong Delta

Vinh's auntie and brother standing at the old house where they lived in Sep 2021. Thanks to the donors around Vietnam, a new brick house was built next to this. (Source: Dan Tri e-news Sep 2021) Dì của Vinh và em trai Gia Bảo đứng trước cửa ngôi nhà cũ vào tháng 9/2021. Nhờ có sự giúp đỡ của rất nhiều người trên khắp Việt Nam, một ngôi nhà gạch mới đã được xây cạnh ngôi nhà này. (Nguồn: Báo Dân Trí tháng 9/2021)
a great loss for the family as the father was the main breadwinner. The children have been living with their auntie who is a disabled woman with vision loss. She can't work and receives no support from the government.

I decided to help Vinh change his future by providing him financial and emotional support as well as teaching him English. I really wanted to help him realise his education dreams. Teaching Vinh English was the most challenging experience in comparison to other children I had taught in Hanoi in the past. He was very slow and forgetful, and also struggled with pronunciation. When I look back at what we have done together over the last one year, I am very proud of Vinh as he has made progressive changes. Thanks to the support from many donors around Vietnam, a simple brick house was built next to the old house. Vinh’s mother is now working in another province so he has to look after his younger brother. At least, he is a happier boy now.

In October 2022, one year after meeting Vinh, I thought about helping a girl. One day I saw an article about two school boys
Vinh and his brother Bao (31 Oct 2022) Vinh and his brother Bao (31 Oct 2022) Vinh and his brother Bao (31 Oct 2022)

Vinh and Bao one year after I fostered them. Vinh và Gia Bảo một năm sau khi tôi nhận đỡ đầu.
in Hai Phong (northern Vietnam). One of them (Duc) has a physical disability and his friend (Khang) voluntarily pushed the wheelchair to take Duc to school for four years. It was an amazing story and I had so much admiration for both of them. Duc was born as a healthy child but after a serious fever at age 3, the left side of his body became paralysed. He has asthma as well and had to undergo surgery on his leg which enabled him to walk a short distance. Duc told me that he only dreamed of being able to stand up and walk, and he was so grateful that he eventually could do it. It was such a simple dream and Duc made me realise how lucky I am. Despite his health conditions and being bullied, he has never given up going to school. Some classmates have pushed the wheelchair and helped Duc follow his education pathways over the years, but Khang provided support for the longest time.

Like Vinh, who lost his father at the young age, Duc was also vulnerable. The good thing about all these children is that they are the same age so I decided
Duc and Khang at schoolDuc and Khang at schoolDuc and Khang at school

Duc was sitting on his wheelchair and behind him was his best friend Khang who had pushed the wheelchair to help him go to school for four years. (Source: vnexpress June 2022) Bức ảnh này do cô giáo chủ nhiệm Vũ Hà của hai con chụp tại trường THCS Giang Biên, huyện Vĩnh Bảo, Hải Phòng đăng trên báo vnexpress tháng 6/2022
to teach them English all together. But it was not easy to connect with Duc and Khang. It took me two weeks to find them. I contacted three e-news platforms but there was no answer. My cousin contacted their school and other organisations but it was hopeless. The number was either unavailable or didn’t exit. My cousin suddenly remembered her colleague in Hai Phong and from there we could get into contact with the boys quickly through their teachers. Duc was very happy and kept asking me when we could start our English lessons while Khang’s parents contacted me on the phone to thank me for my support. It was an emotional moment when I finally had all three students in my English class on Zoom as I had wished. I spend two hours every Sunday teaching them reading and grammar. It was difficult at first but I knew they would get better. At present, Vinh is the best student in my class and far ahead of others. Despite having a physical disability, Duc is very smart and speaks English clearly. On Vietnamese Women’s Day I received wishes from my students. Duc even made a greeting card for me on
Duc with a used laptop and a new printer presented by donorsDuc with a used laptop and a new printer presented by donorsDuc with a used laptop and a new printer presented by donors

My cousin and her family went to Duc's house and presented him the used laptop and a new printer from donors. Em họ của tôi cùng gia đình đến thăm nhà bé Đức để tặng cho con chiếc laptop và máy in do mọi người góp tặng cho con học tiếng Anh online.(30/10/2022)
Vietnamese Teachers' Day. He always trusts me as an older friend and shares with me his thoughts and feelings about difficulties in his life, which I really appreciate.

I am so proud of my children. Not only do I have four special children (two orphans, one with a disability and a little hero) who work hard to overcome challenges, but I also have three more friendly families. They are all good people. For Vinh and Duc, my little help is like bringing them some hope in their lives. I am not alone on this magical journey to connect with my children. I would like to thank my friends, my cousin and her friends and colleagues at Habeco for their donations and support. When I mentioned that Duc and Khang needed computers, as they used a phone to study on Zoom, my cousin called for donations. We received an old laptop and bought a new computer and a printer as well. Duc and Khang were very happy with these precious gifts, as were their families, even their neighbours. Duc’s grandmother even had tears in her eyes.

I often thought about helping a street kid in Hanoi but ended up
Khang with a new computer presented by donorsKhang with a new computer presented by donorsKhang with a new computer presented by donors

My cousin installed the new computer from donors for Khang to learn English online. He was very happy. Em họ của tôi cùng gia đình đến lắp đặt máy tính cho bé Khang. Món quà do mọi người góp tặng cho con học tiếng Anh online. Khang rất vui. (30/10/2022)
with two boys in the Mekong Delta. Then I thought about sponsoring a girl but ended up with two more boys from another province. How wonderful different things in life can happen! A little help can change someone's life. I could see the power of giving to these children is to make a difference in not only my life but in the hope of improving their lives as well. As for myself, I only want to return the kindness that I received from many people so that I can be where I am today.

January 2023 - Unfortunately, the 4-year friendship between Duc and Khang ended. Three other classmates voluntarily pushed the wheelchair to help Duc go to school instead. I stopped teaching Khang and decided that it was time for me to sponsor a girl. I still have three amazing children (two orphans and one with a disability) who really appreciate my support in their lives. I hope I will meet my girl soon.

May 2023 - I made a trip to see Vinh and his brother in Can Tho. Here is the link to my blog: Helping vulnerable children in Vietnam (part 2)

Gặp gỡ các con đỡ đầu của tôi ở Việt Nam

Đại dịch Covid-19 càn quét qua thành phố Hồ Chí Minh trong tháng 7 và tháng 8 năm 2021 đã để lại hàng ngàn trẻ em mồ côi cha mẹ. Một ngày cuối tháng 9/2021, tình cờ tôi nhìn thấy một bài báo trên báo Dân Trí với nhan đề “Món quà cuối cùng của người cha để lại cho con trai trước khi qua đời vì Covid”. Bài báo chạm đến trái tim tôi và tôi không ngừng suy nghĩ về nỗi đau mà Vinh, một cậu bé 11 tuổi ở Cần Thơ cùng em trai Gia Bảo 3 tuổi đã phải trải qua. Ánh mắt đượm buồn của Vinh, ngôi nhà lá tồi tàn nơi hai anh em đang sống và món quà giản đơn của người cha tặng cho con trai trước khi về thế giới bên kia thực sự làm cho tôi xúc động.

Trước khi phong tỏa vì Covid-19, cha của Vinh là công nhân nhà máy điện tử và mẹ làm quét dọn ở Sài Gòn. Lần cuối cùng Vinh gặp cha mẹ là vào ngày 30/4/2021. Cha của Vinh mất 4 tháng sau đó ở tuổi 38 vì
A farewell photo at Duc's houseA farewell photo at Duc's houseA farewell photo at Duc's house

Before going back to Hanoi, my cousin and her family took a farewell photo with Duc, his grandmother, Khang and his mother. Bức ảnh chia tay tại nhà Đức sau khi tặng quà cho con. Trong ảnh có Đức, bà của Đức, Khang và mẹ của Khang. (30/10/2022)
Covid, còn mẹ của bé cũng nhiễm virus nặng và mất nhiều tháng mới phục hồi. Món quà cuối cùng mà cha tặng Vinh là chiếc điện thoại cũ để con học online và một chiếc đồng hồ. Đây là mất mát lớn với gia đình vì cha là trụ cột kiếm tiền trong nhà. Hai anh em sống cùng người dì mù mắt. Cô không thể làm việc kiếm tiền và cũng không được xếp vào hộ nghèo để nhận được trợ giúp từ chính quyền.

Tôi quyết định giúp đỡ Vinh để con có một tương lai tươi sáng hơn qua việc hỗ trợ tài chính và động viên tinh thần cho con, cũng như dạy cho con tiếng Anh. Tôi muốn Vinh tiếp tục đến trường để thực hiện những ước mơ của mình. Việc dạy tiếng Anh cho Vinh là thử thách khó nhất so với các học sinh tôi từng dạy ở Hà Nội. Ở tuổi 11 lại học ở trường quê, Vinh tiếp thu chậm, hay quên và chật vật với phát âm. Giờ đây khi nhìn lại những gì tôi và Vinh đã cùng nhau trải qua trong suốt một năm qua,
Teachers' Day greeting card from DucTeachers' Day greeting card from DucTeachers' Day greeting card from Duc

Duc (the boy with a disability) made a greeting card for me on Vietnamese Teachers' Day (20 November 2022). Bé Đức làm thiệp mừng Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11/2022 tặng tôi.
tôi rất tự hào vì con đã tiến bộ. Nhờ có sự đóng góp của những nhà hảo tâm trên khắp Việt Nam, một ngôi nhà gạch đơn sơ đã được dựng lên cạnh ngôi nhà lá. Tuy nhiên, ngân sách chỉ đủ phần làm nền móng và xây gạch, không đủ tiền làm mái nên gia đình đành dùng tạm mái tôn mà rất nóng trong mùa khô và ồn ào trong mùa mưa. Hiện giờ, mẹ của hai con đang làm việc ở Long An và chỉ về nhà vào kì nghỉ Tết hay dịp lễ, nên Vinh phải trông em giúp dì Tư. Ít nhất ở thời điểm hiện tại, con đã vui vẻ hơn.

Đầu tháng 10/2022, một năm sau khi gặp Vinh, tôi nghĩ đến việc đỡ đầu cho một bé gái. Một ngày tôi nhìn thấy một bài báo trên vnexpress về hai bạn học sinh ở huyện Vĩnh Bảo, thành phố Hải Phòng. Một bé tên là Đức phải ngồi trên xe lăn đi học và bé Khang học cùng lớp tình nguyện đẩy xe lăn giúp Đức đến trường trong suốt 4 năm. Đây là một câu chuyện cảm động và tôi thật sự ngưỡng mộ cả hai con. Đức sinh ra là một em bé khỏe mạnh nhưng sau trận sốt lúc 3 tuổi, con bị liệt nửa người bên trái. Con cũng bị bệnh hen và phải trải qua một cuộc phẫu thuật đặt nẹp ở chân để có thể đi được một đoạn ngắn. Đức kể với tôi là con chỉ có một ước mơ là có thể đứng lên và đi lại được và con đã làm được. Ước mơ giản đơn của Đức giúp tôi nhận ra mình thật là may mắn. Dù sức khỏe yếu và bị bạn bè bắt nạt gọi bằng những từ ngữ tổn thương, Đức vẫn không từ bỏ việc học và luôn có ý chí vươn lên. Một vài bạn học cùng lớp đã đẩy xe giúp con thực hiện ước mơ đến trường trong những năm qua, nhưng Khang là người giúp lâu dài nhất.

Cũng như Vinh mất cha từ khi còn nhỏ tuổi, bé Đức cũng là trẻ yếu thế. Một điều thật tốt là các con đều bằng tuổi nhau và đang học lớp 7 nên tôi quyết định dạy tiếng Anh cho cả 3 con cùng học với nhau. Nhưng hành trình kết nối với Đức và Khang không hề dễ dàng. Tôi đã phải mất 2 tuần nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của em họ. Tôi gửi thư cho 3 báo điện tử mà không nhận được hồi âm. Em họ của tôi liên hệ với trường học, thành đoàn, ủy ban nhân dân xã mà đều không ai trả lời máy hoặc số điện thoại không đúng. Trong lúc cảm thấy bế tắc thì em họ của tôi chợt nhớ có người quen ở chi nhánh dưới Hải Phòng và thật may là có người ở huyện Vĩnh Bảo. Chúng tôi đã nhanh chóng kết nối được với cô hiệu trưởng và cô chủ nhiệm. Các cô đều rất mừng và nhiệt tình giúp chúng tôi kết nối được với hai con. Bé Đức rất vui, ngày nào cũng hỏi tôi khi nào mình học hả cô. Cha mẹ bé Khang thì gọi điện thoại cảm ơn tôi giúp đỡ. Khoảnh khắc cả 3 con cùng vào Zoom thật xúc động đúng như những gì tôi mong ước. Mỗi chủ nhật hàng tuần, tôi dành 2 giờ dạy các con đọc theo trang Cool English của Mỹ và ôn luyện ngữ pháp. Thời gian đầu dạy phát âm rất khó khăn vì không ai sửa cho các con trước đây, nhưng các con có cố gắng và tôi tin sẽ tiến bộ nhanh. Vinh giờ giỏi nhất lớp và đã tiến xa hơn các bạn. Dù khiếm khuyết về thể chất nhưng Đức tiếp thu rất nhanh, nói năng rõ ràng. Vào ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, tôi nhận được những lời chúc mừng của các chàng trai nhí. Bé Đức thậm chí còn làm thiệp tặng tôi vào ngày Nhà giáo Việt Nam. Con cũng luôn tin tưởng tôi như một người bạn và chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình nên tôi rất trân trọng.

Tôi cảm thấy rất tự hào về các con. Giờ đây tôi đã có 4 con đỡ đầu là hai anh em mồ côi cha vì Covid, một bé khuyết tật nhưng chăm học và có ý chí, cùng một người hùng nhỏ tuổi. Các con đều rất ngoan, sống tình cảm, vui vẻ, lạc quan và mạnh mẽ. Tôi cũng được biết thêm 3 gia đình nữa ở hai vùng đất bắc và nam của Việt Nam. Họ đều là những người tốt và chân chất. Đối với Vinh và Đức, sự giúp đỡ nhỏ bé của tôi như mang lại niềm hy vọng cho các con, giúp tôi nhận ra rằng có biết bao trẻ em yếu thế ngoài kia cần giúp đỡ, và dù chỉ một sự giúp đỡ nhỏ bé cũng có thể thay đổi số phận một con người. Tôi không chỉ có một mình trong hành trình kì diệu này. Tôi xin cảm ơn các bạn của tôi đã đóng góp hồi năm 2021, cảm ơn em họ của tôi cùng các bạn của em và các đồng nghiệp tại Habeco cùng chung tay đóng góp hỗ trợ cho các con. Ban đầu tôi định tặng Đức và Khang một chiếc xe lăn mới, nhưng cô giáo chủ nhiệm nói đã có người tặng, nên tôi thấy máy tính cần thiết cho các con học online vì các con phải dùng điện thoại khi học trên Zoom. Em họ của tôi đã giúp tôi kêu gọi quyên góp. Chúng tôi nhận được một laptop cũ nhưng còn tốt và mua thêm một máy tính mới và một máy in. Đức và Khang rất vui với món quà quý giá này, cũng như gia đình và cả hàng xóm đã chia vui. Bà của Đức còn rơm rớm nước mắt khi đoàn đến thăm và tặng máy tính cho con.

Tôi đã từng nghĩ mình sẽ nhận đỡ đầu cho một trẻ em đường phố ở Hà Nội, nhưng kết cục là có hai cậu con trai ở tận Cần Thơ. Sau đó, tôi nghĩ là sẽ bảo trợ cho một bé gái, thì kết cục lại có thêm hai cậu con trai nữa ở tỉnh khác. Thật kì diệu khi những điều ta không ngờ đến lại xảy ra như vậy. Tôi có thể cảm nhận thấy sức mạnh của việc trao đi yêu thương vô điều kiện không chỉ làm thay đổi chính bản thân tôi, mà còn mang đến hy vọng làm cho cuộc sống của những người khác tốt đẹp hơn. Bản thân tôi cũng chỉ đơn giản nghĩ đây là cách tôi cảm ơn lòng tốt của rất nhiều người đã giúp tôi trong cuộc đời để tôi có được những gì như ngày hôm nay.

Tháng 1/2023 - Tình bạn 4 năm giữa Đức và Khang kết thúc và 3 bạn khác học cùng lớp tình nguyện đẩy xe lăn giúp Đức đến trường. Tôi ngừng dạy tiếng Anh cho Khang và quyết định rằng đây là lúc tôi muốn giúp đỡ cho một bé gái. Tôi vẫn có 3 đứa con ngoan (2 bé mồ côi ở Cần Thơ và 1 bé khuyết tật ở Hải Phòng) mà rất trân trọng sự giúp đỡ của tôi. Tôi hy vọng sẽ sớm gặp được bé gái mà tôi muốn đỡ đầu.

Tháng 5/2023 - Tôi bay vào Cần Thơ gặp Vinh và Gia Bảo. Đây là blog về chuyến đi: Helping vulnerable children in Vietnam (part 2)

Advertisement



14th November 2022

Sharing is Caring.
You are so beautiful, Ha as well as your children. From the bottom of my heart admire you, your family & friend and the story you have shared us. Wishing everyone has good time of learning English and have better future.
30th November 2022

Tấm lòng nhân ái
Chúc mừng chị và những đứa con đỡ đầu. Chúc các con chăm ngoan và cố gắng. Chúc chị luôn thành công và may mắn trong mọi việc. Gieo duyên lành hái quả ngọt 🍀.
12th June 2023

Tuyệt vời
thật sự rất vời từ lòng hảo tâm thương người từ chị. chúc chị nhiều sức khỏe và làm nhiều việc có ý cho cộng đồng.

Tot: 0.102s; Tpl: 0.017s; cc: 10; qc: 28; dbt: 0.0456s; 1; m:domysql w:travelblog (10.17.0.13); sld: 1; ; mem: 1.2mb