My weekend in Taiwan


Advertisement
Taiwan's flag
Asia » Taiwan » Taipei
March 20th 2024
Published: March 20th 2024
Edit Blog Post

On the 89th floor of Taipei 101 building (height 382m)On the 89th floor of Taipei 101 building (height 382m)On the 89th floor of Taipei 101 building (height 382m)

Taipei 101 is one of the tallest building in the world (height 508.2m). The view was unclear when this photo was taken because of the mist at 2pm.
23 to 26 February 2024 – I travelled solo in Taiwan for 4 days. It was challenging to travel in a Chinese speaking country as most of the people I met during my travels couldn’t speak English. I had no sim card or GPS on my phone, so I had to use the traditional way, which was a map and asking a local to write the name of places I wanted to visit in Chinese, and pointed at it when I needed help. It took me so much time to find my way but the great thing was that I had the chance to meet people, and all the Taiwanese that I met on the way were really helpful, polite and kind. I moved around by local bus, sightseeing bus, train, MRT (metro) and taxi.

When I landed at Taoyuan International Airport, it was 6pm. As the airport is 50km away from Taipei centre, I decided to book a hotel which is 13.5km from the airport, and next day I would take a train to Taipei. Taiwan is very strict about what to bring into their country. No meat or fruits are allowed. I had a grapefruit in my check-in bag so I had to eat it first, before going through customs. The taxi cost was only NT$1,000 (New Taiwan Dollars) and it was a big limousine, which was much cheaper than the price booking.com offered. On my way back, a receptionist booked a taxi for me and it was only NT$650.

Taoyuan is a fabulous city, especially at night with all the shops open and lights on the buildings. My visit fell into the weekend so it was a great chance to go out and do things like the locals do. The train station was very busy. I decided not to buy an Easy Card for public transport but bought train and MRT tickets using cash. It was inexpensive and really convenient. There is no day pass like in Europe. I put NT$15 coins into the box next to bus drivers for every section that I went.

The first place I wanted to see was Taipei 101. It is one of the biggest buildings in the world (height 508m) and my last Japanese company built it many years ago. From my hotel in Taoyuan it took me 3 hours to get to the 89th floor of Taipei 101 as I struggled with finding my way and going by train and MRT. Taipei Main Station is such a big complex building with different routes and shops in various levels and I felt like I was in a matrix, going up and down, finding how to get in and out. At 1pm I was at the ticket booth on level 5 of Taipei 101. The ticket saleperson pointed at a notice “The view may be unclear”. When I reached level 89 (height 382m), I could still view the city and a little bit of mist, but an hour later it was completely misty. Tourists who came later couldn’t see anything. The Sky Deck on level 91 (height 390m) is an open air area. I didn’t know how to get up to level 101 (Wow). Walking around the observatory deck (level 89), I wondered why it took me so long to visit Taipei 101, after hearing about it so many years ago when I worked for that Japanese contractor, but certainly I had other places to prioritise first. I was happy I finally made it.

After taking the MRT back to Taipei Main Station, I lost my way again and was so desperate thinking all my day I was going to be stuck in this place. When I felt most hopeless, suddenly I saw an exit and spotted a stop for a sightseeing bus. There are Red and Blue lines. I wanted to go to the National Palace Museum, but I didn’t have enough time to get there before it closed. I chose the Red line and spent an hour in the bus going around the city and saw Taipei 101 again from a distance. It was a fantastic experience as I could see the contrast between rich and poor on some streets, as well as events happening and old traditional-style buildings. I was glad that I could do both Taipei 101 and the tourist bus on the first day in Taipei.

Next day, I took a long train ride from Taoyuan to Ruifang, then a bus to Jiufen. It rained the whole time in this old town. Jiufen is up in the mountains and it is filled with narrow alleys lined with small food stalls, souvenir shops and tea houses. The highlight of my trip was going up the mountain on the bus and being completely surrounded by mist. The food looked delicious but I only tried tofu pudding. Everyone praised about how good Taiwanese food is but I always chose my familiar food which was sushi and bao buns. What kind of traveller am I?! Not much of a risk taker I’m afraid!

When I returned to Taipei Main Station, I approached a guard but she couldn’t understand English. A kind Taiwanese lady saw us and advised me about how to get to the National Palace Museum. She said I needed to be quick as it would close at 5pm. I took the MRT to Shilin and then a bus to the museum. I had exactly two hours and found relieved that I could see this place. The museum has an invaluable collection of old artefacts from the 14th to the 17th centuries (Ming dynasty and Qing dynasty). The museum exhibition is extraordinary and it’s a must see.

On the way back to the airport, I asked my taxi driver "Is English taught at schools in Taiwan?" as I thought he could understand English. He tried Google translation but it didn't work. He then called an operator and all she could ask me was which terminal I was going to. I asked a question and received a different one.

My trip cost US$540 all up. If I travelled on a tour from Vietnam at the same cost, I could see three cities in 5 days but the experience would be very different. I was very happy that I could do all the places that I wanted to see on this trip: reaching the observatory deck of Taipei 101, taking a sightseeing bus around Taipei, visiting Jiufen old town and the National Palace Museum. I was very nervous whenever I had to find a bus stop but I could do it and felt more confident each day. It was also the people who helped me make my trip successful and I can’t wait to go back to Taiwan to see more of the country.

The photos in this blog were taken in Taoyuan, Taipei, Shilin and Jiufen. I left my Canon camera at home and used a Samsung phone.

Travel tips: Sightseeing bus ticket NT$300 (for 4 hours), ticket to observatory deck Taipei 101 NT$600, ticket to the National Palace Museum NT$350. They were the most costly tickets on my trip. Bus
Jadeite cabbage at National Palace Museum in TaipeiJadeite cabbage at National Palace Museum in TaipeiJadeite cabbage at National Palace Museum in Taipei

This is one of the most well-known exhibits at the museum.
and train tickets as well as food were cheap.

Đài Loan (từ ngày 23 đến ngày 26/2/2024)

4 ngày ở Đài Loan, tôi tự đi một mình mà không theo tour. Đi du lịch ở nơi chỉ nói tiếng Trung thực sự là một thử thách lớn. Tôi không có sim điện thoại và cũng không có GPS trên điện thoại, nên tôi phải dùng cách truyền thống là bản đồ và nhờ mọi người viết tên địa danh nơi tôi muốn đến bằng tiếng Trung rồi chỉ vào đó khi hỏi đường. Tôi mất rất nhiều thời gian tìm đường, nhưng điều tuyệt vời là tôi được trải nghiệm cùng người Đài Loan và tất cả những người Đài Loan mà tôi đã gặp đều rất lịch sự, tận tình giúp đỡ và tử tế. Tôi di chuyển bằng xe buýt, tàu hỏa, xe buýt 2 tầng cho khách du lịch, metro (tàu điện ngầm) và taxi.

Khi tôi đến sân bay quốc tế Đào Viên (Taoyuan) thì đã là 6 giờ tối. Vì sân bay này cách trung tâm Đài Bắc (Taipei) 50km nên tôi quyết định đặt khách sạn cách sân bay 13.5km và hôm sau sẽ đi tàu lên Đài Bắc chơi. Đài Loan rất nghiêm khắc trong việc nhập cảnh. Đồ ăn từ thịt và hoa quả không được phép mang vào đất nước này. Trong túi hành lý kí gửi của tôi có một quả bưởi đã bóc sẵn mà tôi mang từ nhà. Tôi phải ngồi ăn cho hết trước khi đi qua cửa hải quan sân bay. Taxi sân bay giá NT$1.000 (Đài tệ, Đô la Đài Loan, bằng 780.000 đồng) và chỉ có mình tôi trên cả chiếc xe limousine đen to đùng. Mức giá này rẻ hơn nhiều so với giá mà trang web booking.com đưa ra. Lúc quay về thì nhân viên lễ tân khách sạn đặt taxi cho tôi chỉ với giá 650 Đài tệ.

Tôi rất thích thành phố Đào Viên. Cuộc sống ở đây thanh bình ban ngày, nhưng sôi động lúc về đêm với các hàng quán tấp nập và đèn màu trên các tòa nhà lớn. Từ khách sạn ra ga xe lửa chỉ mất 5 phút đi bộ nên rất thuận tiện. Chuyến đi của tôi rơi vào ngày cuối tuần nên tôi được trải nghiệm cuộc sống như người địa phương đi chơi khắp nơi. Ga tàu rất đông người đi lại. Tôi không mua thẻ Easy Card, thẻ này phải nạp tiền vào bằng thẻ tín dụng. Tôi xếp hàng mua vé tàu hoặc tàu điện ngầm cho từng chặng đi và dùng tiền mặt. Tuy hơi mất thời gian nhưng vẫn rẻ và thuận tiện. Ở đây không bán loại vé ngày có thể dùng 1 hoặc 2 ngày đi khắp nơi như ở châu Âu. Với xe buýt thì tôi thả đồng xu 15 Đài tệ vào chiếc hộp bên cạnh lái xe cho từng chặng đi.

Điểm đến đầu tiên của tôi là tòa nhà Taipei 101. Đây là một trong những tòa nhà cao nhất thế giới với độ cao 508m. Trước đây tôi làm việc cho một công ty Nhật Bản là chủ thầu xây dựng công trình này và họ rất tự hào. Tôi mất đến 3 tiếng đồng hồ để di chuyển từ khách sạn ở Đào Viên đến đài quan sát trên tầng thứ 89 của tòa nhà Taipei 101, vì mất quá nhiều thời gian tìm đường, rồi đi tàu chậm và chuyển sang đi tàu điện ngầm. Tòa nhà Ga trung tâm Đài Bắc là một khu phức hợp với rất nhiều tuyến đường cho các loại phương tiện giao thông, cửa ra các hướng và cửa hàng ở các tầng khác nhau và tôi cảm thấy như ma trận, cứ phải đi lên đi xuống, tìm lối đi ra vào. Lúc 1 giờ chiều thì tôi đã tới được nơi bán vé trên tầng 5 tòa nhà Taipei 101. Người bán vé chỉ vào tờ giấy dán trên quầy có ghi “Tầm nhìn có thể không rõ”. Thang máy lên đài quan sát đi rất nhanh và chỉ mất 35 giây để lên đến tầng 89 (độ cao 382m). Lúc này tôi vẫn có thể nhìn thấy thành phố bên dưới và ít sương mù. Nhưng chỉ một tiếng sau, tức 2 giờ chiều thì sương mù che phủ hoàn toàn. Hàng đoàn khách du lịch xếp hàng lên thăm quan nhưng họ đến muộn nên sẽ không thấy được gì. Tôi đi bộ lên tầng thứ 91 (Sky Deck, cao 390m). Ở đây có khu vực mở ra ngoài trời. Tôi không biết làm cách nào để lên tầng 101 (Wow). Vừa đi quanh đài quan sát trên tầng 89, tôi vừa nghĩ sao đến tận hôm nay mình mới đặt chân đến chỗ này, sau khi nghe về tòa nhà này từ rất nhiều năm trước khi tôi còn làm ở công ty Nhật Bản đó. Nhưng tất nhiên là tôi có những nơi khác mà tôi ưu tiên muốn đến xem trước. Dù sao thì tôi cũng hạnh phúc vì cuối cùng mình đã thực hiện được ước mơ đặt chân đến nơi này.

Sau khi đi tàu điện ngầm quay lại Ga trung tâm Đài Bắc, tôi lại bị lạc đường trong tòa nhà này và tuyệt vọng nghĩ cả ngày hôm nay mình mắc kẹt ở đây. Khi tôi tuyệt vọng nhất thì đột nhiên tôi nhìn thấy lối ra ngoài trời và ngay gần đó là điểm dừng cho xe buýt 2 tầng cho khách du lịch. Có 2 tuyến màu đỏ và màu xanh. Tôi muốn đến thăm Bảo tàng Cố Cung nhưng lúc này đã muộn và tôi sẽ không kịp đến nơi trước khi đóng cửa. Tôi chọn tuyến màu đỏ và đi vòng quanh thành phố trong 1 tiếng đồng hồ. Trên tuyến này có tòa nhà Taipei 101 và tôi lại được ngắm nhìn tòa nhà từ xa. Thật thú vị khi được nhìn thấy từ trên tầng 2 xe buýt sự tương phản giàu nghèo trên một vài con phố, cũng như các sự kiện đông người tham gia và các tòa nhà cổ kính. Tôi hài lòng vì đã đến thăm tòa nhà Taipei 101 và đi xe buýt vòng quanh thành phố trong ngày đầu tiên ở Đài Bắc.

Hôm sau, tôi đi chuyến tàu gần 1 giờ đồng hồ từ Đào Viên đến Ruifang, sau đó đi xe buýt đến Cửu Phần (Jiufen). Trời mưa suốt thời gian tôi ở đây. Làng cổ Cửu Phần nằm trên núi với những ngõ nhỏ, nhà cổ và các hàng ăn cũng như tiệm trà và cửa hàng bán đồ lưu niệm. Khi xe buýt lên núi, sương mù giăng kín và tôi rất thích cảnh tượng này. Ở Cửu Phần bán nhiều đồ ăn, nhưng tôi chỉ thử món chè đậu phụ. Mọi người ca ngợi đồ ăn Đài Loan ngon, nhưng tôi không phải là người thích trải nghiệm đồ ăn mới lạ vì sợ cay và nóng, nên
Propaganda at Taoyuan International AirportPropaganda at Taoyuan International AirportPropaganda at Taoyuan International Airport

I've just arrived in Taiwan and saw this one.
chủ yếu chỉ ăn sushi và bánh bao. Một hộp sushi hải sản có giá rất rẻ, chỉ khoảng 100.000 đồng (hơn 100 Đài tệ) và rất thuận tiện, có thể mua ở ga tàu. Trà sữa thì bán ở khắp mọi nơi, nhưng mọi người lại không hề mập.

Quay trở về Ga trung tâm Đài Bắc, tôi hỏi một người bảo vệ chỉ cho tôi đến quầy thông tin nhưng cô không biết tiếng Anh. Một người phụ nữ tiến lại và giúp tôi. Cô nói tôi đi bằng tàu điện ngầm đến Shilin rồi đi xe buýt đến Bảo tàng Cố Cung. Cô nói là tôi phải đi nhanh vì 5 giờ bảo tàng sẽ đóng cửa. Lúc này là 2 giờ hơn và tôi làm theo chỉ dẫn của cô thì đến nơi lúc gần 3 giờ chiều. Tôi có 2 giờ đồng hồ thăm quan bảo tàng và thực sự ấn tượng với những cổ vật quý giá ở đây. Rất nhiều món đồ cổ từ thời nhà Ming và Qing thế kỷ 14 đến thế kỷ 17. Đây là một nơi thực sự đáng ghé thăm.

Trên đường ra sân bay, tôi hỏi ông lái xe taxi là tiếng Anh có được dạy ở các trường học ở Đài Loan hay không, vì tôi thấy ông thân thiện và có thể hiểu chút tiếng Anh. Ông dùng Google dịch nhưng không được nên gọi lên tổng đài. Một giọng phụ nữ hỏi tôi muốn đi ga quốc tế nào. Đó cũng là tất cả những gì cô nói được và còn ngập ngừng suy nghĩ. Tôi đặt câu hỏi và nhận được một câu hỏi khác.

Toàn bộ chuyến đi của tôi tốn 12,9 triệu đồng (US$540). Vé máy bay tôi đặt hơi sát ngày nên đắt, 6,7 triệu đồng khứ hồi. Chiều đi kín người Việt sang Đài Loan, nhưng chiều về rất vắng khách, chỉ có vài người Đài Loan qua Việt Nam du lịch hoặc làm việc. Nếu tôi đi theo tour 5 ngày thì cũng bằng giá tiền này và đi được 3 thành phố, nhưng khi tôi tự đi thì trải nghiệm rất khác biệt. Tôi hài lòng vì đã đạt các mục tiêu mong muốn trong chuyến đi này là lên đài quan sát trên tầng 89 của tòa nhà Taipei 101, đi xe buýt du lịch vòng quanh thành phố Đài Bắc, đến thăm làng cổ Cửu Phần và thăm Bảo tàng Cố Cung. Mỗi lần phải tìm điểm dừng xe buýt rất vất vả, nhất là khi trời gần tối mà tôi ở một mình nơi xa lạ, không biết đi về bằng cách nào, nhưng tôi dần tự tin và đã có thể tự đi được khi hiểu hệ thống của họ. Chính những người Đài Loan tốt bụng mà tôi gặp ở khắp nơi đã giúp cho tôi có được chuyến đi thành công này và tôi rất mong có dịp quay trở lại Đài Loan để khám phá những thành phố khác.

Các bức ảnh trong blog này được chụp ở Taoyuan, Taipei, Shilin và Jiufen. Tôi để máy ảnh Canon ở nhà và dùng điện thoại di động Samsung chụp ảnh.

Lưu ý: Giá tiền vé xe buýt thăm quan 2 tầng (trong 4 giờ) là 300 Đài tệ, vé lên đài quan sát Taipei 101 là 600 Đài tệ, vé thăm Bảo tàng Cố Cung là 350 Đài tệ. Đây là những khoản tiền vé lớn nhất, còn vé xe buýt, vé tàu và đồ ăn thì rẻ.


Additional photos below
Photos: 55, Displayed: 37


Advertisement



Tot: 0.585s; Tpl: 0.018s; cc: 43; qc: 173; dbt: 0.2154s; 1; m:domysql w:travelblog (10.17.0.13); sld: 1; ; mem: 1.7mb