Seven trips to China (from 2000 to 2017)


Advertisement
China's flag
Asia » China
August 20th 2010
Published: February 27th 2008
Edit Blog Post

MacauMacauMacau

The ruin of this cathedral is the symbol of Macau.
China is our neighboring country, so it is easy to get there from Vietnam. During the period from 2000 to 2017, I had done seven trips to China and visited 15 cities. I made five overland trips and flew to Shanghai and Guangzhou. I also landed in Hong Kong on the way to Tokyo, and had to stay overnight in Beijing due to my delayed flight from Mongolia back to Vietnam. The total time I spent in China was over one and a half months. China is so large that every time I went there, I could only see a part of it.

On my first trip in 2000, I traveled by bus and by train in 6 cities for a couple of weeks, starting from Nanning - Hangzhou - Shanghai - Suzhou - Nanjing - Beijing, then back to Nanning on a long train ride. The next trip in 2002, I flew to Guangzhou, then moved on to Shenzhen - Hong Kong - Macau - Zhuhai. Three years later, I booked a tour to south west China to see the Stone Forest and Kunming. In 2008, I made a 4-day trip to Nanning and Guilin. On the Chinese New Year holiday in 2017, I went back to Shanghai - Hangzhou - Suzhou - Beijing and had a completely different experience with the winter in China when the temperature was -4oC. The highlights that I listed below were my unforgettable experiences during the seven trips to China.

The Forbidden City (or the Imperial Citadel) with 9,999 rooms is one of the most amazing buildings I've ever seen. It was very crowded on my both visits to this place. The city has been preserved very well. Other great places in Beijing are the Temple of Heaven Park and the tombs of the Emperors.

Climbing up and down the stairs of the Great Wall was a real challenge. Sometimes I felt that if someone had pushed me, I would have fallen off straight away. There is handrail along the wall for tourists. A spectacular view of the area when standing on the Great Wall and a bronze medal "I have climbed the Great Wall" were the prize for our efforts. On my second visit to the Great Wall, my face was so hurt by the cold wind in the winter. I prefer visiting China in April.

Going back to
My birthday in Guangzhou (2002)My birthday in Guangzhou (2002)My birthday in Guangzhou (2002)

I celebrated two of my birthdays when I traveled abroad. This shot was taken in front of a supermarket in Guangzhou, China. The lady standing next to me was a woman on the tour. She presented me a lovely birthday gift, although we only knew each other for a few days. The case next to me was the one she just bought in the supermaket. Her family looked at this photo and joked that I looked like a stewardess of Vietnam Airlines.
Beijing from Suzhou on express train (305km/hour) and experiencing temperature of -4oC in February 2017 were different from all my previous trips. It was interesting to see water on the lakes and rivers frozen and people could walk around and do ice skating on them. The canal outside the Imperial Citadel was also icy and it made the place so special.

Sitting on the floor of the train from Nanjing to Beijing on a sleepless night was one of the most unforgettable experiences in my travel life. It was in late April 2000, when it was close to the golden week national holiday in China. Many people moved around to go back home and see their families or travel. The train was packed with people, many passengers had no seat, so they had to stand or even sat next to the rest room and slept on the floor. I was in the same situation, as our travel agent couldn't get a soft sleeper ticket for me. They told me that I just got into the train, then they would try to find a sleeper for me, but they could not. Our Chinese tour guide ran around to talk with the ticket checkers, but they refused. We then sat down on the floor and chatted, while watching the people passing by. I wish I could speak Chinese, so that I could talk with the people there. They seemed very friendly, but without a language for communications, it was like a barrier between us. Later, one of the Chinese men invited me to sit next to him, and we talked with assistance of our Chinese guide. When we were back in Nanning, the travel agent apologized to me for the lack of a soft sleeper ticket. They presented me with a wallet and refunded the cost of the train ticket.

I heard about Shanghai many times and saw it in the movies. When I arrived there, I realized that it was exactly the same as I had imagined before the trip. The city is a mixture of the old and the new. I visited an old area and saw red lanterns at every house. The Oriental Pearl TV Tower, which is the tallest TV Tower in Asia, looked amazing by the river. I saw it three times, in the mist at 4pm, at night and in the morning. I also reached the second ball of the Tower by elevator and enjoyed a great view of the city when standing there. Shanghai at night was so beautiful with the shopping centers and colorful lightings. Young people were sitting on the sidewalk and eating rice boxes.

After an exciting day in Shanghai, we moved to Suzhou which was an absolute contrast. It's a very quiet and peaceful city with the gardens, old houses and bonsai. It made us feel like we just escaped from a hustle and bustle world and now just relaxed in this peaceful atmosphere.

Walking on Tiananmen Square in Beijing, our guide said "This place is sensitive, because there are cameras watching us." There were so many Chinese tourists that in every photo of me, there were at least 10 other people who also took photos or walked around. Unfortunately, President Mao Zedong's mausoleum was closed on the day of my visit, so I couldn't see him.

My birthday in Guangzhou was a special day in my life. My red Áo Dài traditional dress attracted a great attention from the locals on the streets near my hotel, at the supermarket, even at an Internet cafe, they allowed me to use a computer at once (as a priority) instead of waiting like other guests.

Sunset over the Stone Forest near Kunming is another beautiful landscape in China, along with the terraced rice fields and mountain scenery on the way from Hekou to Kunming. Walking around the Stone Forest that day, I didn't want to leave. I kept looking back and tried to see that great view one more time. I wanted to bring home that image with me, but could only remember it, because a photo couldn't express how beautiful it would be.

The highlights of Hong Kong were the views of the high-rise buildings when standing on a hill, the night market, a temple by the bay, the cable cars going up to the summit of the hill and the famous park with many adventurous games. It is a mixture of the old and the modern world. My room in Hong Kong is one of the most special rooms I've ever stayed. It was so small that the space was just enough for a bed and bathroom. Our guide said that the land in Hong Kong is very expensive, same as many other things.

Macau and the famous casinos, the ruin of the cathedral which was the symbol of Macau and printed on their currency, the pagoda and beautiful statue by the sea were other highlights. I had to run in the sun from the restaurant where we had lunch to the statue for taking a photo then ran back to catch up with our group. We took a hydrofoil from Hong Kong to Macau, then traveled back to Guangzhou via Zhuhai by bus. Every time when we get in or out of China, Hong Kong or Macau, we had got a stamp in our passports. Before entering Shenzhen, our passports were checked again by a policeman. In Macau, it's possible to use Hong Kong dollars, but in Hong Kong, they refused to use Chinese currency. Similarly, in China mainland, they don't accept to pay in Hong Kong dollar.

Have you ever been stuck in a crowd in China? They push you and don't care if you are an old person, woman or child. I experienced it once at the tomb of an emperor in Beijing. It was not me, but they pushed me forwards. Nobody there could control the direction they wanted to go to.

An impressive show and walking around Songcheng in Hangzhou in the evening were another highlight. The ticket was not cheap, but it was worth visiting this entertainment site.

I visited two Chinese towns by the border, once with my friends to Dongxing, and another time with my Japanese boss to the town close to Ha Giang province of Vietnam. It was a local crossing, it meant only Vietnamese and Chinese could go through. My Japanese boss took off his glasses and became mute, then he joined us. Problem was that he has a very bright skin and small eyes. The immigration officers on the Chinese side thought he was a Vietnamese, or maybe they didn't care, so my boss made a short visit to China without any problem.

There were not much communications with the locals, as I could not speak Chinese. I met only one or two Chinese in China mainland, who could speak English and they worked for a pharmacy. In Hong Kong or Macau, I had no problem asking the people there in English, certainly some old locals couldn't speak English. On 6 out of my 7 trips, I traveled with some travel companies from Vietnam, so they arranged a Chinese tour guide who spoke Vietnamese to show us around. An interesting thing in China I found was that no one used car/motorbike horn on the eastern side of the country. Horn was not permitted, as it may cause noise pollution. In south west China (Yunnan province), the drivers could use it sometimes.

A calculator could say better things than us, as it's a good way for communications when we wanted to buy anything. The locals said a lot in Chinese, but that was useless, as we didn't understand. Sometimes a hand gesture could help, and in the end, both of us laughed out loud.

China has attracted us not only by its amazing landscapes, ancient history, old buildings and pagodas, as well as the fast changes, but also the food. I have tasted the famous duck meat in Beijing and near Kunming. Soup always is the first meal that Chinese restaurants served, sometimes they also put medicinal herbs into it.

There are many places in China I wish to visit. Xian is definitely my dream destination.

15 cities and towns I visited are Beijing, Shanghai, Hangzhou, Suzhou, Nanning, Kunming, Nanjing, Hong Kong, Macau, Guangzhou, Shenzhen, Zhuhai, Dongxing, Pingxiang, Hekou.

Note: Most photos in this blog were taken in 2017, however some old photos were scanned from negative films as I used a roll film camera at the time, so their quality is not good.

My blogs about the 6th trip to China in April 2008:

Guilin city (TP Quế Lâm)

Nanning city (TP Nam Ninh)

Jing Xiu Shan park



7 chuyến đi đến Trung Quốc (từ năm 2000 đến năm 2017)

Trung Quốc là nước láng giềng với Việt Nam nên với phần lớn người Việt Nam, điểm đến này rất dễ dàng để đến thăm. Từ năm 2000 đến năm 2017, tôi đã có 7 chuyến đi đến Trung Quốc và thăm 15 thành phố. Tôi đã có 5 chuyến đi bằng đường bộ và bay đến Thượng Hải và Quảng Châu. Tôi cũng dừng chân ở sân bay Hong Kong trên đường đi công tác đến Tokyo và có lần phải ở lại Bắc Kinh do chuyến bay từ Mông Cổ về Việt Nam bị trì hoãn. Tổng thời gian tôi ở Trung Quốc là hơn một tháng rưỡi. Trung Quốc rất rộng lớn, nên mỗi lần đến thăm, tôi chỉ nhìn thấy được một phần của đất nước này.

Trong chuyến đi năm 2000, tôi đi bằng xe ô tô và tàu hỏa qua 6 thành phố trong vòng 2 tuần, bắt đầu từ Nam Ninh – Hàng Châu – Thượng Hải – Tô Châu – Nam Kinh – Bắc Kinh, sau đó quay lại Nam Ninh bằng tàu hỏa đi mất một ngày hai đêm. Chuyến đi tiếp theo là vào năm 2002, tôi bay đến Quảng Châu, sau đó di chuyển tiếp đến Thẩm Quyến – Hong Kong – Macau – Chu Hải. 3 năm sau, tôi đặt tour đến Rừng đá Thạch Lâm và Côn Minh. Năm 2008, tôi đi tour 4 ngày đến Nam Ninh và Quế Lâm. Vào Tết âm lịch Trung Quốc năm 2017, tôi quay trở lại Thượng Hải – Hàng Châu – Tô Châu – Bắc Kinh và có một trải nghiệm hoàn toàn khác với mùa đông của Trung Quốc khi nhiệt độ xuống đến -4oC. Sau đây là những trải nghiệm và ấn tượng của tôi trong 7 chuyến đi đến Trung Quốc.

Tử Cấm Thành (với 9.999 căn phòng) là một trong những công trình đẹp nhất mà tôi từng được thấy. Trong cả hai lần đến thăm nơi này, tôi thấy rất đông người. Tử Cấm Thành được bảo tồn rất tốt. Hai nơi thăm quan thú vị nữa là đền Thiên Đàng và lăng mộ các vị vua (Thập Tam Lăng).

Leo lên và xuống Vạn Lý Trường Thành thực sự là một thử thách. Đôi khi tôi có cảm giác nếu như ai đó ngã hay xô đẩy thì tôi sẽ bị rơi thẳng xuống vì rất dốc. Ở đây cũng có thanh tay vịn cho khách du lịch leo lên. Khi lên cao thì toàn cảnh nhìn rất đẹp và được nhận huy chương "Tôi đã leo lên Vạn Lý Trường Thành"(hiện giờ phải trả tiền). Lần thứ hai tôi leo lên Vạn Lý Trường Thành là vào mùa đông. Gió lạnh có cảm giác như cắt vào da mặt. Tôi thích đi vào tháng tư hơn.

Quay trở lại Bắc Kinh từ Tô Châu trên chuyến tàu cao tốc (tốc độ 305km/giờ) và trải nghiệm nhiệt độ xuống đến -4oC vào tháng 2/2017 là trải nghiệm hoàn toàn khác với các chuyến đi trước. Thật thú vị khi nhìn thấy nước ở sông hồ đóng băng và mọi người đi lại vui chơi trên mặt hồ ở Cung điện Mùa hè của Bà Từ Hy Thái Hậu. Con kênh đào bên ngoài Tử Cấm Thành cũng đóng băng và phong cảnh trông thật đặc biệt.

Một đêm không ngủ, ngồi trên sàn tàu từ Nam Kinh đến Bắc Kinh là trải nghiệm không bao giờ quên được trong cuộc đời du lịch của tôi. Đó là vào cuối tháng 4/2000, gần đến thời điểm kì nghỉ tuần lễ vàng ở Trung Quốc. Nhiều người quay trở về nhà hoặc đi du lịch. Chuyến tàu đông nghịt người, nhiều người không có chỗ ngồi nên phải đứng hoặc thậm chí ngồi cạnh nhà vệ sinh và ngủ trên sàn nhà. Tôi cũng ở trong tình trạng tương tự, vì công ty du lịch không mua được vé giường nằm mềm cho tôi. Họ nói là cứ lên tàu, rồi họ sẽ tìm giường nằm mềm cho tôi, nhưng kết cục là họ không kiếm được. Hướng dẫn viên người Trung Quốc chạy khắp nơi nói chuyện với người soát vé, nhưng bị họ từ chối. Chúng tôi cùng ngồi trên sàn nhà và trò chuyện, cùng ngắm nhìn mọi người qua lại suốt đêm. Tôi ước sao mình có thể nói được tiếng Trung Quốc để có thể trò chuyện được với mọi người ở đó. Họ có vẻ rất thân thiện, nhưng không có ngôn ngữ giao tiếp, nó như là rào cản giữa mọi người. Sau đó, một người đàn ông người Trung Quốc mời tôi lên ngồi bên cạnh và chúng tôi nói chuyện với sự giúp đỡ của hướng dẫn viên người Trung Quốc. Khi chúng tôi quay lại Nam Ninh, công ty du lịch phía Trung Quốc xin lỗi tôi vì không mua được vé tàu nằm và hoàn lại tiền vé.

Tôi đã nghe nói về Thượng Hải nhiều lần và xem trên các bộ phim. Khi tôi đặt chân đến Thượng Hải, tôi nhận ra đó chính xác là những gì mà tôi đã hình dung trước chuyến đi. Thành phố này là sự pha trộn giữa cái cũ và cái mới. Tôi đến thăm Dự Viên và thấy đèn lồng treo ở từng ngôi nhà. Tháp truyền hình Minh Châu Đông Phương là tháp truyền hình cao nhất Châu Á khi đó, trông thật đẹp bên bờ sông Hoàng Phố. Tôi nhìn thấy ngọn tháp này 3 lần, trong sương mù lúc 4 giờ chiều, lúc về đêm và vào buổi sáng. Tôi cũng đã lên quả bóng thứ hai của ngọn tháp này, đi bằng thang máy và tận hưởng tầm nhìn rất đẹp của thành phố. Thượng Hải về đêm càng sôi động với các trung tâm mua sắm, đèn màu và những người trẻ tuổi ngồi dọc trên các vỉa hè và ăn bữa tối với các hộp cơm.

Sau một ngày thú vị ở Thượng Hải, chúng tôi di chuyển tiếp đến Tô Châu. Đây là một sự tương phản hoàn toàn. Ở đây rất yên tĩnh và thanh bình với những nhà vườn, cây bonsai, các kênh nước. Dường như chúng ta vừa được thoát khỏi thế giới sôi động và bận rộn, và giờ được tận hưởng khoảnh khắc thanh bình này.

Khi đi bộ trên Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh, hướng dẫn viên của chúng tôi nói: "Nơi này rất nhạy cảm vì có camera theo dõi chúng ta." Trong mỗi bức ảnh tôi chụp thì ở phía sau bao giờ cũng có rất nhiều khách du lịch Trung Quốc, ít nhất là 10 người vì họ cũng chụp ảnh hay đi lại giống như tôi. Không may là Lăng chủ tịch Mao Trạch Đông đóng cửa trong ngày chúng tôi đến thăm. Hai lần tôi đến đây đều không vào thăm quan được.

Ngày sinh nhật của tôi ở Quảng Châu là một ngày đặc biệt trong cuộc đời tôi. Chiếc Áo Dài màu đỏ của tôi thu hút sự chú ý của nhiều người dân địa phương trên các con phố gần khách sạn, ở siêu thị, thậm chí ở quán Internet cafe, họ cho phép tôi dùng máy tính ngay lập tức (được ưu tiên) thay vì phải chờ như các vị khách khác.

Hoàng hôn trên Rừng đá Thạch Lâm gần Côn Minh là một nơi khác tuyệt đẹp của Trung Quốc, cùng với các thửa ruộng bậc thang và phong cảnh núi non trên đường từ Hà Khẩu đến Côn Minh. Khi đi dạo quanh Rừng đá Thạch Lâm ngày hôm đó, tôi không muốn rời đi. Tôi cứ quay lại nhìn khung cảnh đó một lần nữa. Tôi không thể mang về khung cảnh tuyệt đẹp đó mà chỉ có thể ghi nhớ, vì ảnh chụp cũng không thể diễn tả hết nên lời.

Điểm nhấn của Hong Kong là tầm nhìn của các tòa nhà cao tầng khi đứng trên đỉnh núi, chợ đêm, ngôi đền bên vịnh, cáp treo đi lên đỉnh núi và khu công viên nổi tiếng với nhiều trò chơi cảm giác mạnh. Nơi đây là sự pha trộn của truyền thống và hiện đại. Căn phòng của tôi ở Hong Kong là một trong những căn phòng đặc biệt nhất mà tôi đã từng ở. Nó bé đến mức chỉ đủ để kê một chiếc giường ngay khi mở cửa và cạnh đó là nhà vệ sinh. Hướng dẫn viên của tôi nói là đất ở Hong Kong rất đắt, cũng như nhiều thứ khác.

Macau với các sòng bài nổi tiếng, di tích còn lại của nhà thờ là biểu tượng của Macau và được in trên đồng tiền địa phương, ngôi chủa và bức tượng bên bờ biển là các điểm nổi bật. Tôi đã phải chạy dưới trời nắng từ nhà hàng nơi tôi
The Oriental Pearl TV Tower in ShanghaiThe Oriental Pearl TV Tower in ShanghaiThe Oriental Pearl TV Tower in Shanghai

It's also the tallest TV tower in Asia.
ăn trưa ra chỗ bức tượng chỉ để chụp một bức ảnh, rồi lại chạy về để theo kịp tour với mọi người. Chúng tôi đi tàu biển cao tốc từ Hong Kong đến Macau, rồi quay trở về Quảng Châu và Chu Hải bằng xe ô tô. Mỗi lần nhập cảnh ra vào Trung Quốc, Hong Kong hoặc Macau, chúng tôi lại có con dấu trong hộ chiếu. Trước khi vào Thẩm Quyến, hộ chiếu của chúng tôi cũng bị cảnh sát kiểm tra. Ở Macau, có thể dùng tiền dollar Hong Kong, nhưng ở Hong Kong, họ từ chối dùng tiền Nhân dân tệ. Cũng tương tự, ở Trung Quốc đại lục, họ không chấp nhận thanh toán bằng dollar Hong Kong.

Bạn đã bao giờ bị mắc kẹt trong một đám đông chen lấn nhau ở Trung Quốc chưa? Tôi đã trải qua ở Thập Tam Lăng tại Bắc Kinh. Họ xô đẩy và không quan tâm bạn là người già, phụ nữ hay trẻ em. Tôi không tự đi được mà đám đông đẩy tôi đi. Không ai ở đó có thể điều khiển phương hướng nơi họ muốn đi.

Màn trình diễn hoành tráng và đi trong khu du lịch Tống Thành ở Hàng Châu vào buổi tối là một kỉ niệm thú vị khác. Vé vào đây khá đắt, nhưng rất đáng để đến thăm.

Tôi đã đến thăm hai cửa khẩu với Trung Quốc hai lần, một lần là cùng với các bạn qua cửa khẩu Móng Cái, và lần khác là cùng sếp người Nhật đến thị trấn tận cùng đất nước ở Hà Giang. Đó là một cửa khẩu địa phương (không phải quốc tế), có nghĩa là chỉ có người Việt và người Trung Quốc được phép qua lại. Ông sếp người Nhật của tôi bỏ kính ra, giả vờ câm, sau đó thì đi cùng chúng tôi. Vấn đề là ông ta có làn da trắng và đôi mắt nhỏ. Nhân viên nhập cảnh bên Trung Quốc không nghi ngờ gì và nghĩ ông ta là người Việt, hoặc có thể là họ không quan tâm, vì vậy nên ông sếp của tôi có thể đặt chân đến bên kia Trung Quốc mà không có vấn đề gì.

Vì không nói được tiếng Trung, nên tôi không thể giao tiếp gì được với người dân địa phương. Tôi chỉ gặp một hay hai người Trung Quốc ở đại lục mà có thể nói được tiếng Anh và họ làm việc cho hiệu thuốc. Ở Hong Kong hoặc Macau thì tôi không gặp vấn đề gì khi hỏi mọi người bằng tiếng Anh, tuy nhiên một số người già không nói được tiếng Anh. 6 trong số 7 chuyến đi của tôi đến Trung Quốc, tôi đều phải đi theo tour từ Hà Nội và họ luôn bố trí hướng dẫn viên người Trung Quốc nói tiếng Việt.

Một điều thú vị khác là ở bờ đông của đất nước Trung Quốc, người dân không bóp còi vì sợ ô nhiễm tiếng ồn. Nhưng ở vùng Tây Bắc thì các lái xe thi thoảng dùng còi.

Chiếc máy tính điện tử hay điện thoại với số tiền hiển thị là phương tiện giao tiếp tốt khi bạn muốn mua gì. Người Trung Quốc nói rất nhiều bằng tiếng của họ nhưng vô nghĩa vì chúng tôi không hiểu gì. Giống như dùng tay hay cử chỉ hành động cũng giúp ích và cuối cùng là tất cả mọi người cùng cười.

Trung Quốc thu hút mọi người không chỉ vì phong cảnh đẹp, lịch sử lâu đời, các công trình cổ và chùa chiền, hay sự thay đổi nhanh chóng mà còn cả đồ ăn nữa. Tôi thích món vịt quay Bắc Kinh. Các món canh luôn được đưa ra trước tiên, đôi khi họ cũng cho các loại thảo mộc vào đó và nấu cùng. Theo chương trình tour lúc nào cũng có đến hơn 10 món trên chiếc bàn quay tròn, nhưng sau nhiều ngày ăn các món giống nhau thì cũng trở nên nhàm chán.

Còn nhiều nơi nữa ở Trung Quốc tôi muốn đến thăm. Điểm đến mơ ước của tôi là Tây An.

15 thành phố và thị trấn mà tôi đã đến thăm là Bắc Kinh, Thượng Hải, Hàng Châu, Tô Châu, Nam Ninh, Côn Minh, Nam Kinh, Hong Kong, Macau, Quảng Châu, Thẩm Quyến, Chu Hải, Bằng Tường, Hà Khẩu và Đông Hưng.

Ghi chú: Phần lớn các bức ảnh trong blog này chụp vào năm 2017, tuy nhiên một số ảnh cũ scan từ phim âm bản nên chất lượng không tốt.

Các blog của tôi về chuyến đi đến Trung Quốc lần thứ 6 vào năm 2008:

Guilin city (TP Quế Lâm)

Nanning city (TP Nam Ninh)

Jing Xiu Shan park


Additional photos below
Photos: 46, Displayed: 43


Advertisement

Cruising West Lake in HangzhouCruising West Lake in Hangzhou
Cruising West Lake in Hangzhou

Same landscape on 1 Yuan note


12th July 2010

China
if you have time,i advise you could come to Sichuan. Especialy to jiuzhaigou,that's a very beatiful place.

Tot: 0.105s; Tpl: 0.021s; cc: 12; qc: 28; dbt: 0.0518s; 1; m:domysql w:travelblog (10.17.0.13); sld: 1; ; mem: 1.2mb