Festival by Manila bay


Advertisement
Philippines' flag
Asia » Philippines » Manila
April 28th 2006
Published: February 11th 2008
Edit Blog Post

In late April 2006, I had some days off work on our national holiday. The rice terraces in Banaue, which are a world heritage site, attracted me to go there and see them in reality. However, after searching information, I realized that there was only night bus traveling between Manila and Banaue. If I got that bus, I would be back in Manila at 2:00am. Leng, a Filipina friend, said that she was willing to go the bus station and pick me up at night. I was very touched by her kindness, but for the safety reason, I decided to stay in Manila. Also, I didn't want my holiday to be a mission, running around from A to B. Through a Chinese friend, I got the address of Friendly Guest House in Manila and booked my room there for a few nights.

Leaving Hanoi at 6:00am, but my flight arrived in Manila at late night, as I had to transit for 8 hours in Sài Gòn. It was a pleasant flight (2 hours and 20 minutes) between Sài Gòn and Manila on Philippine Airlines. Manila is one hour ahead of Vietnam. My guest house is located at Malate area, just a short walk to Manila bay, 400 peso (US$8) for a single room, with free tea or coffee and we can cook there if we like. Benjie is the owner of Friendly Guest House, and the staff at this guest house were very friendly.

My must-see in Manila is Intramurous. It's an old citadel built in the 16th century by Spanish. According to Leng, the Philippines was a Spanish colony for 300 years. She also said that Intramurous was so large that I could easily spend a day there. I decided to visit the citadel for a half day, because I would meet with Leng in the afternoon and she would take me to Manila bay at sunset. From Friendly Guest House to Intramurous, I paid 50 peso (US$1) for a tri-cycle ride. We passed by Robinson supermarket. A Filipino man at a corner of the street waved to me "Good morning, Miss!" although I passed by him just a second. At the entrance of Intramurous, I had to write down my name and country for their record. The security guy there was very kind. Later he defended me when a tri-cycle driver wanted to overcharge me. He also found a jeepney, so that I could go back to my guest house (much cheaper than a taxi).

Intramurous is a great citadel. One of the most beautiful and oldest forts at Intramurous is "Baluarte de San Diego", which was built in 1586 by priest Antonio Sedeno. Standing on the fort, I could view the lake, Manila hotel and a large golf course. There was a warning for the tourists walking at this area that they should be careful with the flying balls that may hurt them.

Along a quiet street, there are some ruins at an empty site and old walls. I met a Filipino security guard in front of a museum. He listed 6 must-sees inside Intramurous and wanted to be my guide. I said "I don't want any trouble for you". I saw his reluctant attitude when he was touching the gun on his belt, as if he wanted to leave it and go with me. If he was not working on that shift, I would be happy to have him showing me around the citadel. Before leaving the citadel, I passed by his office again and waved good bye to him. Sometimes it's fun
Manila cathedral at IntramurousManila cathedral at IntramurousManila cathedral at Intramurous

Behind me is a Jeepney which is the popular means of transport in Manila. It's also one of the symbols of the Phillipines. I went by Jeepney twice when I was in Manila. It's cheap, fast and convenient.
to be a solo female traveler, as I could meet with many friendly local guys.

Some horse carts appeared and they followed me. They offered a high price then reduced to 200 peso (US$4) for the tour around the citadel. I wanted to explore the area on my own, so I thanked them and continued my way. At an empty site, there are some priest statues and an old building without roof. At the end of the road, there's an old gate into the citadel which was built in 1662. Its name is "Postico del Palado". There was nothing more to see there, so I turned back and asked a woman. She showed me the way to St Augustine cathedral (built in 1604) which is a UNESCO world heritage site. The entrance ticket was expensive, so I decided to take a photo outside the cathedral.

When I stood at the cross and didn't know where I should go further, a man pointed at the road in front of me and I found Manila cathedral. This is the most beautiful cathedral that I've seen in Manila. Behind the cathedral, there were 2 kids cycling on a tri-cycle next to the wall that was painted with colorful pictures. I guess the tri-cycle was belonged to the kids' father, perhaps at that time, their father was taking rest or having lunch, they jumped into the tri-cycle and had fun with it. A woman passing by saw me and the kids, she also smiled happily.

At 5:00pm, I met with Leng at Friendly Guest House. We saw a wedding ceremony at Malate church and then headed to Manila bay to watch the sunset. There was a big crowd on Roxas boulevard, and I heard the sound from micro and music. We were very lucky on that day. There was a big festival of the traditional dances and music from different provinces and islands of the Philippines performed by the locals. I was impressed by the performance of the people from Mindanao in southern Philippines. There are over 7,000 islands in the country. Seeing their performance, music and colorful dresses, I must admit my admiration to them: "The Filipino people have such a great culture!". Some people I talked before the trip told me that it was not worth spending money to go to this country and that the Phils had no culture. No doubt, they were absolutely wrong.

We took a photo of the sunset over Manila bay, then walked down the boulevard to see the parade. At a point, we could view the people better, as it was the place where the performers were preparing to move into the main stage. I loved to see their happy smiles and energy in the dances. Both old and young people danced together. Some beautiful girls were standing on the decorated cars and they looked like queens. I also liked the kids wearing baskets on their backs and they looked at me with a curiosity, or the devil masks same as at the Halloween festival. It really was the atmosphere of a festival. At the end of every group, the boys beat drums so loud that I could feel my heart racing fast, as I was standing very close to them. There were 2 tourists, who also jumped into one of the cars and waved to us, as if they were the performers. A Filipino boy was in the role of a hero with his serious face. Someone standing next to me tried to tease him in English, but his face remained unchanged. Leng told me the festivals take place throughout the year. At 9:00pm or so, we saw the fireworks by Manila bay.

The dinner by Manila bay was another favorite thing on my trip. There were many stages by the bay, where the singers performed English songs with perfect English accent, same like the native singers. While enjoying the music, we also ordered some food for the dinner. I especially liked the barbecue there. Next day, I went to Rizal park by jeepney, then Robinson supermarket, and back in one of the cafes by Manila bay and watched the sunset alone.

Even though I only stayed in Manila for a few days, I very much enjoyed the short visit. It was so great to see another city in South East Asia that I heard about many times, and it looked much better than my imaginations. I also met with many friendly people on the trip. Leng entertained me a dinner by Manila bay. There were helpful staff at my guest house, two security guards at Intramurous, a girl at Robinson supermarket helped me order my fast food and find a table for me, friendly tri-cycle and jeepney drivers, the locals on the jeepneys noticed me when I could get off at my destination, a man selling watches on the street helped me find a jeepney to Rizal park, some locals helped me find out my guest house when I lost my way on the first day, and the camera men at Rizal park helped me take photos for myself. You may agree with me that the importance on every trip is not only the landscape, old buildings, history and culture of a country that we visit, but it is the unforgettable experiences with the people with whom we meet and spend time.

The highlights on this trip:

1. The festival by Manila bay on Saturday afternoon.
2. Intramurous (I like the cathedrals and ruins at this citadel).
3. Rizal park (beautiful park with a lake, green trees, statues, fountain and love songs from the speakers).
4. Robinson supermarket (I love to be alone there, wandering in the crowd, watching the fashion show performed by the kids who preferred running around as they liked).
5. Manila bay (the sunset there was great, I love sitting by the bay enjoying Ice tea, then eating barbecue, Halo Halo sweet soup and listening to the music, I also like to see the bay in the morning when the restaurants were closed and the locals went there to do morning exercise).
6. Friendly people.

Lễ hội bên bờ Vịnh Manila (tháng 4 năm 2006)

Nhân kỳ nghỉ lễ dịp 30/4 và 1/5, tôi rất muốn đến thăm những thửa ruộng bậc thang Banaue là di sản thế giới ở Philipin. Một người bạn của tôi là Leng, một cô gái người Philipin, đã động viên tôi rất nhiều và khuyến khích tôi nên đến thăm Banaue, cũng là quê hương của cô. Cô cũng rất nhiệt tình khi hứa sẽ mua vé xe buýt hộ tôi chặng Manila - Banaue, và lúc 2 giờ sáng khi tôi từ Banaue quay về Manila, cô sẽ đến bến xe và đưa tôi về nhà trọ để tôi được an toàn. Tôi rất cảm động vì chẳng có mấy ai lại tử tế với tôi đến thế, đêm hôm khuya khoắt lại lặn lội đưa tôi đi. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định sẽ chỉ đến thăm thủ đô Manila trong vòng 4 ngày, phần vì lo lắng cho sự an toàn của bản thân mình và cũng không muốn làm phiền người khác. Hơn nữa tôi cũng không muốn kỳ nghỉ của mình trở thành một nghĩa vụ quá sức, chạy từ nơi này sang nơi khác để bắt kịp xe buýt và các chuyến bay. Mặc dù chuyến đi này rất ngắn ngủi, nhưng nó đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm đẹp về đất nước giàu bản sắc văn hoá và thân thiện này.

Ngày đầu tiên của chuyến đi là vất vả nhất, vì tôi phải bay từ sáng sớm mà mãi đến gần nửa đêm mới đến được sân bay quốc tế Ninoy Aquino (NAIA) của Manila, vì thời gian transit ở Sài Gòn quá lâu, gần 8 tiếng đồng hồ. Thời gian ở Philipin nhanh hơn Việt Nam một giờ. Kế hoạch của tôi ở Manila là đến thăm khu thành cổ Intramurous xây vào thế kỷ 16 dưới thời Tây Ban Nha chiếm đóng Philipin. Theo lời của Leng, Philipin là thuộc địa của Tây Ban Nha trong suốt 300 năm và khu Intramurous rộng đến mức tôi có thể đi thăm quan khu thành trong suốt một ngày. Tôi
Postico del PaladoPostico del PaladoPostico del Palado

The old gate built in 1662 at Intramurous.
thuê xe ba đạp bánh (tri-cycle) là loại xe phổ biến ở Manila cùng với xe Jeepney, đến khu thành cổ và thăm quan khu thành một nửa ngày, sau đó quay về nhà trọ và gặp Leng vào lúc 5 giờ chiều để cùng nhau ra Vịnh Manila ngắm hoàng hôn.

Tại lối vào khu thành cổ Intramurous, tôi phải đăng ký tên vào sổ ở một bốt cảnh sát. Dọc theo vỉa hè là bức tường cổ làm cho tôi có cảm giác mình đang đi dọc khu phố Hoả Lò ở Hà Nội. Đến cuối con đường, tôi leo lên cầu thang uốn lượn lên phía trên. Trên tấm biển của di tích này có ghi “Baluarte de San Diego” do linh mục Antonio Sedeno xây vào năm 1586 - 1587, đây là một trong những pháo đài cổ kính nhất của Intramurous. Phía bên trái bức tường thành ở trên pháo đài là hồ nước, sân golf và Khách sạn Manila ở phía xa xa. Một điều thú vị là ở đây có biển báo chú ý quả bóng chơi golf có thể bay về phía này và gây thương tích. Tôi cứ nghĩ là bảng chỉ dẫn thăm quan, nhưng hoá ra đó là bảng cảnh báo an toàn cho du khách.

Di tích tiếp theo trong khu thành cổ là một bãi đất trống có một toà nhà mất mái, trước cửa là một vài bức tượng màu đen trông như tu sĩ hay người truyền đạo Thiên Chúa giáo. Đi thẳng đến cuối con đường là một dãy tường cổ kính với lời chú thích là “Postico del Palado”, đây từng là cổng thành xây vào năm 1662. Tôi đi về phía con đường mà một người dân địa phương chỉ cho và tìm thấy Nhà thờ San Augustine. Nhà thờ này được xây dựng vào năm 1604 và đây là di sản thế giới. Phí thăm quan rất đắt, nên tôi quyết định chỉ chụp hình bên ngoài nhà thờ.

Nhìn thầy một vườn hoa có tượng đài màu đen, tôi dừng lại chụp hình rồi vào cổng chính của Nhà thờ Manila. Trên con đường phía sau nhà thờ có một bức tường sơn màu loè loẹt với hình vẽ cá voi và thổ dân trên đảo rất đẹp. Đúng lúc đó một em bé chở em trai
IntramurousIntramurousIntramurous

Baluarte de San Diego (built in 1586)
của mình bằng chiếc xe đạp 3 bánh của người lớn. Thằng bé ngoẹo đầu gục bên cửa xe trông rất buồn cười. Có lẽ bọn trẻ tranh thủ lúc người cha đang ăn trưa, nên nhảy lên xe và đạp vòng quanh để nghịch ngợm. Một người phụ nữ đi qua thấy vậy thì nhìn tôi và lũ trẻ rồi mỉm cười.

5 giờ chiều, Leng đến nhà trọ gặp tôi và chúng tôi cùng đi về phía Vịnh Manila. Khi đi qua Nhà thờ Malate, chúng tôi nhìn thấy một đám cưới có cô dâu và chú rể đang chuẩn bị làm lễ. Chúng tôi sang đường đi về phía Vịnh để ngăm mặt trời lặn, nhưng trên đường đông nghịt người với âm thanh phát ra từ loa. Hoá ra hôm nay có trình diễn các lễ hội truyền thống do chính người dân địa phương ở các vùng miền của Philipin biểu diễn trên đại lộ Roxas. Đối diện nơi tôi đứng chính là khán đài, có một người nam và một người nữ giới thiệu qua micro. Màn trình diễn đầu tiên mà tôi nhìn thấy là của các cô cậu thanh niên ăn mặc như thiên thần có hai cánh ở hai bên. Tiếp theo là màn trình diễn ấn tượng nhất mà tôi rất thích. Cả nam và nữ đều ăn mặc như những thổ dân ở trên đảo, màu đỏ vàng trên trang phục của họ trông như màu mặt trời. Một bục gỗ có bậc được chuyển đến, một cô gái đứng thăng bằng trên vai cậu con trai. Họ leo lên bục cao nhất, rồi đồng loạt nam nữ sau khi nhảy múa cũng leo tất cả lên các bục làm thành một cảnh hỗn loạn vui nhộn và tất cả mọi người đứng xem cũng phải phì cười, vì e ngại bục gỗ có thể bị sập.

Màn trình diễn của Mindanao cũng đầy màu sắc. Leng nói với tôi Mindanao (phía nam của Philipin) là nơi có nền văn hoá giàu bản sắc nhất của Philipin, nhưng Mindanao (thực ra thì chỉ một phần nhỏ ở phía nam của hòn đảo này) là nguy hiểm, vì có nhiều dân hồi giáo cực đoan và muốn tách ra khỏi Philipin, nên thỉnh thoảng họ lại gây rối và tiến hành nổ bom. Philipin có đến hơn 7.000 hòn đảo, nên xem cách trình diễn âm nhạc và các điệu nhảy của họ, tôi phải thốt lên “Hay quá!”. Thực sự người Philipin có một nền văn hoá giàu bản sắc, khác hẳn với những lời nhận xét của mấy người Mỹ nói với tôi “Philipin không có nền văn hoá” và “Không đáng đồng tiền đến thăm Philipin”.

Tôi và Leng rủ nhau chạy ào qua đường trước khi một đoàn khác tiến đến biểu diễn. Chúng tôi sang bên bờ kè của Vịnh Manila và nhìn mặt trời đỏ rực đang từ từ lặn xuống đường chân trời. Sau đó, chúng tôi đi dọc theo con đường xuống phía dưới và từ đây có thể nhìn thấy những đoàn biểu diễn rõ ràng hơn là đứng gần khu vực khán đài. Càng về phía trước, càng thấy ít người đứng bên đường hơn và đoạn này là nơi chuẩn bị tiến vào khán đài, nên đôi khi có biểu diễn, đôi khi các diễn viên chỉ đứng tập trung. Tôi chụp hình mấy cô bé con mang chiếc giỏ, một đoàn diễu hành có những cô gái thật xinh đẹp đứng trên xe. Tôi cũng thích những điệu nhảy cả già và trẻ cùng tham gia. Họ nhảy múa với tất cả niềm đam mê và hơn hết là những nụ cười hạnh phúc trên những gương mặt rám nắng. Đúng là bầu không khí của lễ hội. Đầu mỗi đoàn diễu hành là một chiếc xe Jeepney có lẽ là chở các vật dụng như nước uống, cuối mỗi đoàn là đội trống. Vì đứng gần nên tiếng trống kêu to đến mức tim tôi cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Buồn cười nhất là trên một chiếc xe có hai khách du lịch leo lên cũng giả vờ vẫy tay chào mọi người, hay một anh chàng đóng vai người anh hùng đứng trên xe, mọi người ở dưới nói tiếng Anh trêu ghẹo mà anh chàng mặt vẫn phải tỉnh bơ. Rồi đến cả màn trình diễn ma quỷ giống như lễ hội Haloween. Leng nói với tôi là lễ hội diễn ra quanh năm. Tôi chỉ biết tên hai địa danh là Iloilo và Mindanao, nhưng Leng nói chủ yếu là các lễ hội của Mindanao trình diễn ngày hôm nay.

Ngày hôm sau, tôi đi bằng xe Jeepney đến thăm công viên Rizal. Tôi từng hình dung đây là một công viên lớn có tượng hoặc hàng rào sắt bao bọc, nhưng hoá ra đó chỉ là một công viên ngoài trời rộng lớn không có cổng và có thể đi lại thoải mái. Phía trước là một hồ nước nhỏ hình chữ nhật có trồng nhiều cây cảnh xung quanh, hai bên là hàng dừa. Bầu không khí ở đây thật dễ chịu và khung cảnh cũng thật đẹp. Đi dọc theo một con đường thì tôi nhìn thấy một đài tưởng niệm có những bức tượng, phía bên trái là thảm cỏ với các vòi phun nước quay tròn các hướng khác nhau. Bên dưới tượng đài có hai người lính canh gác. Tại khu vực hồ nước và cây cảnh của công viên có đặt những chiếc loa với những bài hát tiếng Anh du dương phát ra từ đây.

Rời khỏi công viên Rizal, tôi quay về siêu thị Robinson. Trên một sân khấu nhỏ có nhiều trẻ em đang tập dượt làm người mẫu thời trang. Bọn trẻ chạy lăng quăng khắp nơi, nên những người hướng dẫn cứ phải chạy theo túm từng đứa một quay về sau tấm gỗ là nơi tập trung. Hai đứa trẻ sẽ đi thẳng một đoạn, rồi mỗi đứa rẽ sang một bên sân khấu, sau đó thì quay về vị trí cũ và đi thẳng về phía khán giả là cha mẹ và người xem đang ngồi ở dưới. Thường thì bọn trẻ không nhớ mình phải làm gì, nên có khi không rẽ phải rẽ trái mà đi thẳng, hoặc theo chân đứa kia đi cùng về một hướng rất buồn cười. Trên sân khấu có các con số 1-2-3-4 và một cô hướng dẫn cầm 2 mũi tên màu xanh chỉ hướng về hai bên và hướng về phía trước rồi chỉ 2 mũi tên vào hai con số cuối cùng gần khán giả. Tôi đứng trên tầng 3 của siêu thị theo dõi lũ trẻ và cười suốt. Lúc này đèn được bật sáng và 4 con búp bê khổng lồ do người đóng cũng leo lên sân khấu nhảy múa và làm trò rất vui nhộn. Sau đó, 4 hình búp bê đó đi xuống giao lưu và chụp ảnh với khán giả. Tôi đi xuống tầng 1 và đứng cạnh hàng rào theo dõi buổi biểu diễn thời trang của các cô cậu bé đáng yêu. Những tràng cười của khán giả ồ lên, khi có những đứa trẻ quên mất nhiệm vụ của mình. Về sau, tôi đi về phía ghế khán giả và ngồi ở đó xem các trò chơi, có những trò như “Happy Mother”, “Happy Father”, cha mẹ cùng con lên sân khấu nhảy múa, hoặc một vòng tròn trẻ con truyền tay nhau một hộp quà và khi nhạc đột ngột dừng lại, nếu hộp quà ở đâu thì đứa bé đó phải bỏ cuộc chơi, cho đến khi vòng tròn chỉ còn lại rất ít người tham gia. Hôm nay tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời tại siêu thị Robinson, cảm giác thật hạnh phúc và thư giãn khi sống giữa những người Philipin.

Buổi sáng cuối cùng của chuyến đi, tôi quay trở lại bờ Vịnh Manila. Khác với những buổi tối sôi động bên bờ Vịnh với rất nhiều người, các hàng ăn và các sân khấu ca nhạc ngoài trời, vào buổi sáng tất cả các hàng quán đều đóng cửa và chỉ còn toàn là
Manila hotelManila hotelManila hotel

Manila hotel, a lake and golf course at Intramurous.
bàn ghế xếp chồng chất lên nhau. Nhiều người đi xe đạp hoặc đi bộ tập thể dục bên bờ Vịnh, vì tôi thấy họ mặc đồ thể thao.

Mặc dù chuyến đi của tôi rất ngắn ngủi, nhưng những gì tôi đã thấy trong hành trình quả thực là đã làm thay đổi hoàn toàn những suy nghĩ ban đầu của tôi khi nghe những người khác nhận xét về Philipin. Tôi cảm thấy rất an toàn ở Manila, đồ ăn ngon, âm nhạc ấn tượng, con người thân thiện và thật may mắn là tôi đã được xem một lễ hội sôi động đầy màu sắc thú vị nhất trong cuộc đời du lịch của mình.


Additional photos below
Photos: 26, Displayed: 26


Advertisement

Festival on Roxas boulevardFestival on Roxas boulevard
Festival on Roxas boulevard

The boys are beating drums.


24th March 2008

cool
i enjoy readin your blogs and checking out the pictures... you should also visit the south... start with cebu... enjoy travelling!

Tot: 0.1s; Tpl: 0.022s; cc: 8; qc: 28; dbt: 0.0504s; 1; m:domysql w:travelblog (10.17.0.13); sld: 1; ; mem: 1.2mb