Savannakhet


Advertisement
Laos' flag
Asia » Laos » South » Savannakhet
February 3rd 2009
Published: February 3rd 2009
Edit Blog Post

Wat Xaiyaphoum, SavannakhetWat Xaiyaphoum, SavannakhetWat Xaiyaphoum, Savannakhet

I am wearing Vietnamese traditional dress and holding a Vietnamese lantern that I brought from Huế city in central Vietnam.
Five years ago on my first trip to northern Laos, I visited Vientiane - Luang Prabang - Phonsavan (the Plain of Jars). This time I decided to visit Savannakhet province in southern Laos. My route on the 6-day trip was as follows: flight Hanoi - Huế city, bus Huế city - Savannakhet, back in Vietnam by bus, then flight Đồng Hới city - Hanoi. My wish on this trip was to see southern Laos, as I'd not been there yet, plus National Highway No. 9 which was the famous site in the former Demilitarized Zone (DMZ) during the American war.

From 1954 - 1975, the Bến Hải river served as the demarcation line between the North and the South of Vietnam. DMZ consisted of an area 5km to either side of the demarcation line. Some of the bloodiest battles of the conflict took place at this area. I visited DMZ on a tour from Huế city in September 2000, ie 9 years ago and traveled as far as Khe Sanh. This time I would go farther through the Viet - Lao border crossing and travel along National Highway No. 9 in Laos to Savannakhet.

Sat. 24 Jan 2009 -
Wat XaiyaphoumWat XaiyaphoumWat Xaiyaphoum

This is the largest temple in Savannakhet.
Bus from Huế city to Savannakhet: The day before my trip the receptionist at my hotel in Huế city informed me that there would be no tourist bus between Huế and Savannakhet during the lunar New Year holiday, so I had to go by local bus. It would be more comfortable to travel by tourist bus, but I had no choice in this case. There were 17 people on a 12 seater mini bus, plus boxes and even a peach tree. It was raining and chilly. The road was wet and I was really concerned about safety, as the driver drove very fast and sometimes he braked very sharply to pick up more people. Finally I arrived at Lao Bảo border gate on the Vietnamese side and quickly got into Laos at Densavanh.

It took us 5 hours to travel from Densavanh to Savannakhet (250km) along National Highway No. 9. As for the landscape on this highway, on the Vietnamese side, we went along the pass and I love the view of mountains and streams. On the Lao side, there were rice fields, forests and villages along the way, and it was more pleasant to travel on this plain
That Ing Hang stupaThat Ing Hang stupaThat Ing Hang stupa

This sacred stupa is considered as the burial site of Buddha bones. It was built about 500 years ago to commemorate the Buddha visit to the site in the past.
road than the mountainous road in northern Laos.

My first challenge in Laos was the communication as most locals cannot speak English. Even the receptionist at my hotel in Savannakhet couldn't say anything about the must-see places in their province. Neither the tuk tuk drivers nor the locals at the restaurants could do. So I had to point at the food that I wanted to eat. I met an American boy at a restaurant and borrowed his Lonely Planet guide book to write down the name of 3 temples in Savannakhet, but my tuk tuk driver as well as the monks knew only one of them.

Sun 25 Jan - I spent the morning visiting Wat Xaiyaphoum (wat is temple) in the center of Savannakhet town which is located by the Mekong river. There are 20 wats in Savannakhet, but this temple is the largest. When I was back at my hotel, I met a 50 year old Belgian Vietnamese tourist who was cycling in Laos. We decided to share a tuk tuk to That Ing Hang stupa which is located 15km away from the town center, each of us paid 50,000 kips, about US$6. On my last
A tuk tuk in SavannakhetA tuk tuk in SavannakhetA tuk tuk in Savannakhet

I went by this tuk tuk to Wat Xaiyaphoum and bus station in Savannakhet.
trip 5 years ago, I bought a postcard of this stupa when I was in Vientiane. At that time, I didn’t know that someday I would see the place in reality. That Ing Hang stupa is considered as the burial site of Buddha bones. It was built about 500 years ago by the King of Marukkhanakhone to commemorate the Buddha’s visit to the site in the past.

We arrived at That Ing Hang stupa at 2pm. It was Sunday, so there were many Lao people who brought their offerings to the place for worshiping. Only men are allowed to walk inside the wall that surrounds the stupa and women have to stand outside. On the way back to the town, we passed by Bungva lake which is the largest lake in Savannakhet. There were some Lao people playing cards inside the gazebos by the lake.

My most interesting experience in Savannakhet was the meeting with some Vietnamese who were born and live in Laos. In the evening when I was walking along a street to find some restaurant, I passed by a house and saw people wearing red T-shirts and having a party on their New Year's eve. I approached them and asked whether they were Vietnamese or Chinese. When they said “Vietnam”, I was very happy and said “I’m Vietnamese too”. The boys invited me to join their family party and it was so great to meet and spend time with my people on the foreign land. More and more people came to the party, they were Lao friends of the family. Before saying good bye to those friendly Vietnamese, I presented them the orange lantern that I brought from Huế city in central Vietnam.

I was back in my hotel at 11pm, although it would be fun to see how the Vietnamese and Chinese communities celebrated the lunar new year. A lady at the party said they would go to a Vietnamese pagoda. At 12pm I heard the sound of fire crackers, the bell from pagodas and then the lion dance. I was alone in my room, far away from home. Old year or new year was not important to me, as my biggest concern was how to get to the Lao - Viet border crossing before it would be close at 6pm next day.

Mon 26 Jan - The last morning in Savannakhet, I walked along the streets near my hotel and saw Chinese letters on the closed shops. At 12am the bus left Savannakhet and another long bus ride to Densavanh. This bus was very old. A Lao boy opened a hole on the floor of the bus and he pushed something with his foot, so that the driver could start the engine. The door on the bus is always open. On both bus rides in southern Laos, I saw little boys working on the buses. They are about 13-14 years old. It was so dangerous when they were standing at the open doors of the buses or jumping in and out. They also have to carry boxes, pull steel gates and check out tickets of the passengers. I guess they are children of the drivers. Maybe they give up school and work on the buses. It’s always sad to see the poverty, but the positive side is that I love to see their smiles. One of the little boys was teased and whenever he replied, the Lao people on the bus laughed out loud.

So I got into the Lao border gate at 6pm and walked 50m to the gate on the Vietnamese side. It was cold and dark at the bordering area. As there was no more bus to Đông Hà town, I had to stay overnight in Lao Bảo town near the border crossing. It was the first day of the lunar new year and most of the places were closed down during the holiday. However, I was still lucky as I could find out a place to sleep and had some food to survive.

The highlights of my time in Laos were the new year party with the Vietnamese people living in Laos and the visit to That Ing Hang stupa. When I looked back at what I’ve done on the 6-day trip with 2 flights and 6 bus rides (by local bus) on 826km road in central Vietnam and southern Laos, it was indeed an interesting adventure.

The photos in this blog were taken on 24, 25 and 26 January 2009 at Wat Xaiyaphoum, That Ing Hang stupa, Bungva lake, Savannakhet town, a Vietnamese house in Laos, National Highway No. 9 on Lao side, Lao Bảo (Viet) - Densavanh (Lao) border crossing.

Blogs about two other trips to Laos:

The Plain of Jars (Cánh đồng chum)

Vientiane and Vang Vieng
Beer LaoBeer LaoBeer Lao

Beer Lao is a famous brand in Laos that many tourists like.


Chuyến đi Nam Lào (Savannakhet - Densavanh) - tháng 1/2009

Năm nay, tôi có một kỳ nghỉ Tết Kỷ Sửu thật dài, tận 9 ngày. Vào thời gian này, giá vé máy bay đến một số nước quá đắt do lạm phát và khủng hoảng kinh tế toàn cầu, nên tôi quyết định chọn tuyến đường du lịch nào đó vừa rẻ tiền lại vừa mới mẻ đối với tôi. Cuối cùng thì đường 9 - Nam Lào là phương án thích hợp nhất, vì tôi chưa đến đó bao giờ. Trước đây, tôi mới chỉ đi đến Bắc Lào và trong tour DMZ đi từ Huế, tôi mới chỉ đi xa nhất là đến Khe Sanh. Lần này thì tôi muốn đi xa hơn nữa, đến cửa khẩu Lao Bảo và sang Savannakhet để chụp ảnh các chùa chiền ở đó. Lịch trình chuyến đi 6 ngày của tôi từ 23 đến 28/1 như sau: Bay Hà Nội - Huế, đi xe buýt sang Savannakhet, đón năm mới ở Savannakhet, quay về Việt Nam qua Đông Hà - Đồng Hới và bay từ Đồng Hới về Hà Nội.

Ngày 24/1/09 - Đúng vào ngày tôi đi xe buýt từ Huế sang Savannakhet thì các xe dành cho khách du lịch đều nghỉ Tết, chỉ còn cách duy nhất là phải đi bằng xe đò. Trên đường từ Đông Hà lên Lao Bảo, trời mưa, cảnh vật u ám và tôi bị ép chặt trên xe suốt hơn một tiếng đồng hồ. Đường trơn và ướt, nhưng lái xe vẫn phóng nhanh phanh gấp, nên tôi cũng cảm thấy sợ. Xe 12 chỗ nhưng có đến 17 người trên xe, cộng thêm hàng hoá và cả một cây đào dài ngoằng. Mọi người dần xuống xe ở dọc đường, chỉ còn lại mình tôi, lái xe và hai phụ xe lên cửa khầu Lao Bảo. Tôi ra khỏi xe và đứng chờ một lát thì có một chị đến đưa tôi sang bên kia biên giới bằng xe máy.

Sau khi đóng dấu xuất cảnh và nộp lệ phí qua lại biên giới là 5.000 đồng, tôi đi bộ sang cửa khẩu bên kia, vừa đi vừa chụp ảnh. Hai cửa khẩu chỉ cách nhau có 50m qua cầu Xả Ớt. Tại khu vực này, những người đi xe máy phải xuống dắt xe. Sau khi đi qua cầu, tôi nhìn thấy dòng chữ “Welcome to Laos!” trên một tấm bảng và cột mốc. Bên trong khung vòm cổng của cửa khẩu Densavanh là hình đôi nam nữ người Lào thổi khèn và hình con voi là những biểu tượng của nước Lào. Chị người Việt lại xuất hiện và chở tôi đến bến xe buýt Densavanh cách cửa khẩu 1 km. Vì chị biết tiếng Lào nên tôi nhờ chị mua hộ tôi một gói xôi ăn với thịt nướng giá 5.000 kip. Món thịt này rất dai, nên tôi không thể nào ăn được và phải bỏ đi cả 3 xiên thịt, mặc dù với người Lào thì đó là món khoái khẩu của họ. Một cơn lốc bụi ào đến với đất cát bay tứ tung làm cho chúng tôi chẳng nhìn thấy được gì nữa. Tôi lên xe buýt và ngồi chờ đến 12 giờ rưỡi thì xe mới khởi hành đi Savannakhet.

Khoảng cách từ Densavanh đến Savannakhet là 250km và đi mất 5 tiếng đồng hồ. Xe đi chậm, cẩn thận và hai bên đường rất vắng vẻ vì dân số của Lào rất ít, chỉ có 5 triệu
Wat XaiyaphoumWat XaiyaphoumWat Xaiyaphoum

A Lao monk is walking down the stairs.
người. Trên đường đi tôi quan sát mấy người Lào ngồi ở gần tôi. Họ cười nói rất vui vè và trêu chọc cậu bé phụ xe khoảng 13-14 tuổi với mái tóc dài và làn da nâu sẫm và mỗi khi cậu bé trả lời với phong cách dí dỏm thì mọi người cười phá lên. Tôi nghĩ là cậu bé này đã bỏ học và đi theo các chuyến xe mỗi ngày. Công việc của cậu là bê vác đồ đạc lên xuống xe, kiểm tra vé xe, đứng ở cửa xe luôn mở trong lúc xe đang chạy và bắt khách dọc đường v.v.

Phong cảnh hai bên đường dọc quốc lộ số 9 bên Lào rất thanh bình với những khu rừng thưa thớt, thỉnh thoảng có một bản làng và chỉ có một đoạn đường ngắn đang thi công. Đường đồng bằng ở đây dễ chịu hơn nhiều so với đường núi ở Bắc Lào mà tôi đã đi 5 năm trước. Vì xe dừng lại nhiều lần để bắt khách hoặc chuyển đồ xuống nên mất khá nhiều thời gian chờ đợi. Khi xe tới bến, tôi đi bằng xe tuk tuk về
Lao barbecueLao barbecueLao barbecue

This is favorite food for Lao people, but not for me, as it's unchewable. It's sold at the bus station in Densavanh town (near Lao border gate).
nhà trọ Savanbanhao. Nhà trọ này ở cách bến xe 3km và tôi chọn loại phòng 55.000 kip tức là 7 USD/đêm. Cạnh phòng của tôi là mấy người Lào mà tôi thấy họ cứ hun đốt cái gì đó suốt.

Cảm giác đầu tiên của tôi về Savannakhet là việc giao tiếp khá khó khăn, vì chẳng có người dân nào biết nói tiếng Anh, kể cả lễ tân và đại lý du lịch. Tôi quyết định đi thẳng theo một con đường và nhìn thấy một ngã tư nhỏ, rẽ phải và đi tiếp thì ra một ngã tư lớn hơn với một nhà hàng lớn. Thật may là ở đây người ta có đặt menu bằng tiếng Anh ở ngay trước cửa, nên tôi có thể gọi một đĩa cơm và một chai nước to. Kể cả người phục vụ cũng không hiểu tiếng Anh mà phải nhờ một người đàn ông người phương Tây biết tiếng Lào dịch giúp. Cùng bàn với tôi là một cậu thanh niên người Mỹ và tôi mượn cuốn Lonely Planet guide book của cậu để tìm tên những ngôi chùa tôi muốn đến thăm. Ngày đầu tiên thật là dài, tôi đã đi 400km từ Huế đến Savannakhet từ 6 giờ rưỡi sáng đến tận 5 giờ rưỡi chiều và cố gắng làm quen với một địa danh mới của Lào.

Ngày 25/1/09 - Buổi sáng, tôi đến thăm chùa Wat Xaiyaphoum. Đây là ngôi chùa lớn nhất và cổ nhất ở Savannakhet và Nam Lào. Tuy nhiên, phần kiến trúc cổ đã mất và công trình hiện thời được xây dựng vào thế kỷ trước trên nền của ngôi chùa cũ nên trông còn khá mới. Ngôi chùa này nằm ngay bên bờ sông Mekong. Anh lái xe tuk tuk có khuôn mặt hiền hậu và không biết nói tiếng Anh, nên giao tiếp của chúng tôi cũng bị hạn chế. Anh cũng không biết chụp ảnh, nên sau khi nghe tôi hướng dẫn, anh cũng đã biết trổ tài và giúp tôi chụp một số ảnh áo dài ở ngôi chùa này.

Sau khi đi qua khoảng sân rộng, nơi tôi thấy mấy người thợ đang sơn tượng Phật, tôi đi vào khu vực các ngôi chùa chính. Trên tường là những hình trang trí trông như hình con báo đen, có cả con voi, đầu rồng kiểu Khmer, tượng Phật, những cây cột sặc sỡ. Các nhà sư đang vây quanh một chiếc bàn nhỏ ở trên sân và ăn sáng. Một nhà sư tiến lại gần tôi và hỏi tôi là người nước nào. Bên dưới một bức tượng Phật có vòi voi giống như trong đạo Hindu, tôi nhìn thấy những cục xôi khô ở dưới đất. Xôi cũng là một đồ cúng lễ phổ biến ở Lào và người ta hay đặt xôi lên bàn thờ hay các bức tượng Phật.

Trưa hôm đó, tôi tình cờ gặp một khách du lịch là người Bỉ lai Việt đang đạp xe đi du lịch ở bên Lào, nên tôi rủ ông đi cùng tôi đến ngọn tháp That Ing Hang ở cách Savannakhet 15km. Chúng tôi chia tiền thuê xe tuk tuk, mỗi người 6 USD và trên đường về thì ghé qua hồ Bungva uống nước. Chiếc xe tuk tuk chúng tôi đi rất cũ và trục trặc suốt dọc đường, khói đen khét lẹt, đi ì ạch và mỗi lần khởi động lại phải nhờ một xe tuk tuk khác hay một người đàn ông nào đó đẩy ở
Wat XaiyaphoumWat XaiyaphoumWat Xaiyaphoum

Greetings from Laos!
phía sau. Lái xe là một người đàn ông nhỏ bé có nước da nâu sẫm và nói luôn mồm bằng tiếng Lào, mặc dù chúng tôi chẳng hiểu ông ta nói gì. Hôm nay là ngày chủ nhật, nên có nhiều người Lào đến thăm ngọn tháp này. Đây được coi là nơi chôn những chiếc xưong của Đức Phật và là nơi thờ cúng quan trọng của các tín đồ phật giáo. Ngọn tháp này được Vua Marukkhanakhone xây cách đây khoảng 500 năm để kỷ niệm lần đến thăm của Đức Phật. Người đã có bài thuyết giáo ở đây và sau đó thì nghỉ ngơi bên dưới gốc cây Hang. Đó là lý do vì sao ngọn tháp này được gọi là That Ing Hang. Lễ hội hàng năm được diễn ra vào tháng 11 âm lịch.

Dưới chân tháp có rất nhiều đồ thờ cúng bày la liệt. Phụ nữ không được phép đi vào bên trong hàng rào quây quanh ngọn tháp, nên tôi phải đứng chụp ảnh ở bên ngoài. Quy định trên tấm bảng cũng nêu rõ là đàn ông phải bỏ mũ và đi chân đất ở khu vực đó. Có nhiều hình chạm khắc rất đẹp ở cả 4 phía của ngọn tháp. Trong khu nhà có mái che ở trên sân, một nhà sư đang làm lễ và mấy người đang cúi rạp xuống đầy thành kính. Dưới hiên nhà là hàng tượng Phật giống nhau đều tăm tắp, ngoài sân là cây hoa đại biểu tượng của nước Lào và mái ngói với kiến trúc điển hình ở các nước theo nền văn hoá Khmer.

Buổi tối, khi tôi và ông khách người Bỉ gốc Việt đang đi trên phố và tìm nơi ăn tối thì tình cờ nhìn thấy một căn nhà và mọi người đang tổ chức tiệc ở ngoài sân với những chiếc bàn tròn và mấy người mặc áo đỏ, tôi quyết định rẽ vào và hỏi xem đó là gia đình người Việt hay người Hoa. Cậu bé mặc áo đỏ trả lời “Việt Nam”, tôi rất vui và nói rằng tôi cũng là người Việt Nam. Cậu bé mời chúng tôi tham gia vào bữa tiệc của gia đình. Chúng tôi ngập ngừng từ chối mấy lần, vì sợ cảm giác không thoải mái, nhưng mấy cậu thanh niên vẫn rất nhiệt tình mời chúng tôi ngồi vào bàn, nên chúng tôi quyết định ở lại.

Trên bàn ăn đã có những đĩa thức ăn bọc bằng ni lông bảo quản và hai cậu thanh niên mặc áo đỏ bắt đầu gỡ những miếng ni lông trên các đĩa thức ăn và rót rượu. Chủ nhà là một người đàn ông trung niên người Việt, nhưng nói tiếng Pháp rất giỏi, ông cũng ngồi vào mâm và nâng ly với chúng tôi. Các món ăn gồm có sa lát trộn, thịt gà và lợn quay cùng món dấm củ cải. Tôi hỏi chủ nhà là có bánh chưng không và lát sau họ mang ra một đĩa bánh tét ngon tuyệt do chính người Việt ở Lào gói. Tôi xin phép mọi người quay về nhà trọ một lát để lấy chiếc đèn lồng mà tôi đã mua ở Huế và đem sang Savannakhet để chụp ảnh cùng với áo dài. Tôi quyết địng tặng chiếc đèn lồng này cho cậu thanh niên đã mời tôi dự bữa tiệc tất niên như một cách cảm ơn lòng hiếu khách của cậu và mọi người. Thật cảm động khi đêm 30 Tết, tôi được gặp những người Việt sinh sống ở bên Lào, trò chuyện cùng với họ và hiểu biết thêm về cuộc sống và tình người nơi xa xứ. Mặc dù chỉ có vài người nói được tiếng Việt, một số khác chỉ nói tiếng Lào, nhưng tôi cũng cảm nhận được họ vẫn yêu quê hương đến mức nào. Ngay như cách thức tổ chức bữa tiệc tất niên này, tất cả người Việt đều mặc áo màu đỏ để phân biệt với người Lào. Tôi cũng thấm thía là dù ở đâu thì người Việt vẫn cố gắng giữ gìn gốc gác của mình.

Đến 10 giờ hơn thì chúng tôi chào mọi người và ra về. Chúng tôi bắt tay mọi người và nói “Chúc mừng năm mới”. Theo lời của một chị người Việt ở đây thì đến giao thừa, người Việt thường đến chùa của người Việt. Vì phải trở về nhà trọ nghỉ ngơi để chuẩn bị cho chuyến xe buýt quay về Densavanh vào ngày hôm sau, nên tôi không thể đón giao thừa cùng họ được. Quay về phòng lúc 11 giờ đêm, tôi sắp xếp đồ vào ba lô. Đêm nay tôi không thể ngủ được vì tiếng pháo. Đúng thời khắc giao thừa, tôi nghe thấy tiếng pháo, tiếng chuông từ các ngôi chùa và đến sáng là múa sư tử. Không thể so sánh với bầu không khí tưng bừng đón chào năm mới ở Việt Nam, nhưng so với những đêm giao thừa lặng lẽ mà tôi đã trải qua ở New Delhi, Bagan hay Vientiane thì Savannakhet vẫn có không khí rộn ràng hơn. Đối với tôi vào thời khắc đó, năm cũ hay năm mới không quan trọng, vì điều mà tôi lo lắng nhất là làm sao để có thể đến được cửa khẩu Densavanh - Lao Bảo trước 6 giờ chiều là khi cửa khẩu đóng cửa. Tôi cũng cảm thấy hơi yên tâm một chút, vì cậu lễ tân nói là có nhiều nhà trọ ở khu vực cửa khẩu, nhưng dù sao thì tôi cũng muốn qua được biên giời trước khi đóng cửa.

Ngày 26/1/09 - Sáng mùng 1 Tết, tôi đi quanh các khu phố ở gần nhà trọ và nhìn thấy xác pháo và chữ Trung Quốc ở một số ngôi nhà và cửa hàng.
Wat XaiyaphoumWat XaiyaphoumWat Xaiyaphoum

Some Lao monks are sitting in the sun.
Người dân ở đây đón năm mới 3 lần trong năm, đó là tết dương lịch, tết âm lịch và tết té nước của người Lào vào giữa tháng 4. Lại một chặng đường dài lê thê hơn 5 tiếng đồng hồ trên một chiếc xe buýt cũ kỹ, cuối cùng thì tôi cũng đến được bến xe Densavanh, đi xe ôm lên cửa khẩu và đúng 6 giờ thì tôi đang đi giữa đường biên của hai nước. Xung quanh tôi, trời tối và lạnh. Bước đi một mình giữa vùng đất heo hút, tôi cảm thấy thật khác với khung cảnh ấm áp và tấp nập vào buổi trưa của 2 ngày hôm trước khi tôi mới đến đây. Rất may là tôi gặp hai cô bé người Huế trên cùng chuyến xe buýt từ Lào về Việt Nam. Chúng tôi cùng đi xe ôm 2 km đến một nhà trọ ở thị trấn Lao Bảo và nghỉ qua đêm ở đây. Sáng hôm sau, tôi đi xe đò về Đông Hà, bắt xe buýt đến Đồng Hới, ở lại Đồng Hới một ngày rồi bay về Hà Nội.

Chuyến đi 6 ngày của tôi đến miền Trung Việt Nam và Nam Lào quả thực là quá vất vả, với 2 chuyến bay, 6 chặng xe đò, di chuyển liên tục qua các địa danh từ Huế - Đông Hà - Lao Bảo - Densavanh - Savannakhet - Densavanh - Lao Bảo - Khe Sanh - Đường quốc lộ số 9 - Đông Hà - Đồng Hới. Tổng số tiền mà tôi đã chi tiêu cho chuyến đi 6 ngày (đi một mình) chỉ có 217 USD, thật quá rẻ cho một chuyến đi đến nhiều nơi như vậy. Sau khi về nhà rồi mà tôi vẫn không tin được là mình còn an toàn và lành lặn, vì hai chuyến xe đò giữa Đông Hà và Lao Bảo quả thực là rất đáng sợ. Xe chạy rất nhanh rồi lại phanh gấp để nhặt thêm khách lên xe. Kể cả khi đi trên con đường đèo rất vòng vèo mà xe cũng vẫn chạy nhanh như bay.

Những kỷ niệm đáng nhớ trong chuyến đi này là bầu không khí nhộn nhịp trước Tết ở TP Huế với chợ hoa ở lối vào cổng thành, ngôi chùa và ngọn tháp nổi tiếng ở Savannakhet, cuộc
Wat XaiyaphoumWat XaiyaphoumWat Xaiyaphoum

This is the gate into the largest temple in Savannakhet. In the background, you can see the Mekong river.
gặp gỡ tình cờ với những người đồng hương Việt Nam ở trên nước bạn Lào, cửa khầu Lao Bào - Densavanh, những chuyến xe đò chật như nêm, đường quốc lộ số 9 ở cả hai nước và cuối cùng là bầu không khí tĩnh lặng vào những ngày Tết ở Lao Bảo, Khe Sanh, Đông Hà và Đồng Hới. Tôi cũng được nhìn thấy lại những địa danh nổi tiếng của thời chiến tranh chống Mỹ như cầu Dakrong trên đường quốc lộ số 9, thị trấn Khe Sanh với bức tượng những người lính ở ngã ba nơi tôi đã rẽ về hướng đó và đến thăm bảo tàng Khe Sanh và sân bay Tà Kơn cách đây 9 năm trong tour DMZ. Và tôi đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi tiếp theo đến Nepal, đất nước của những ngọn núi cao nhất thế giới.

Các bài viết khác về nước Lào:

The Plain of Jars (Cánh đồng chum)

Vientiane and Vang Vieng


Additional photos below
Photos: 71, Displayed: 44


Advertisement

National Highway No. 9 on Lao sideNational Highway No. 9 on Lao side
National Highway No. 9 on Lao side

The door of the bus is always open.
Tuk tuk and beer LaoTuk tuk and beer Lao
Tuk tuk and beer Lao

On the street in front of my hotel.
That Ing Hang stupaThat Ing Hang stupa
That Ing Hang stupa

Beautiful carvings on the stupa.
Savanbanhao hotel in the townSavanbanhao hotel in the town
Savanbanhao hotel in the town

This is the hotel where I stayed during my visit in Savannakhet town. I like the flowers along the fence.
Wat XaiyaphoumWat Xaiyaphoum
Wat Xaiyaphoum

Clothes of the monks are being dried in the sun.
Wat XaiyaphoumWat Xaiyaphoum
Wat Xaiyaphoum

I don't understand the meaning of this statue in the temple in Savannakhet.


4th February 2009

Thanks for the update
Appreciate your Travel Blog and read everyone of them. Your pictures are great and you look so nice in your Blue Traditional Dress. We are planning on going to Savannakhet in June from Hue and traveling in Southern Lao. We spend a month every summer visiting friends and relatives in Hue. Keep up the fun Blog. Cheers from Chas
6th February 2009

Photo
Great photo's...Amazing, we took the same photo's....Hmmmm
10th March 2010

nice seeing
hannoi girl, you have nice trip, nice landscapes, spectacular views

Tot: 0.109s; Tpl: 0.02s; cc: 14; qc: 36; dbt: 0.0452s; 1; m:domysql w:travelblog (10.17.0.13); sld: 1; ; mem: 1.3mb